Kư ức Hoàng Sa thời Pháp thuộc của một nhân chứng sống
Dù đă ở cái tuổi "xưa nay hiếm" nhưng nói chuyện với chúng tôi, ông Trần Quân Bảo vẫn tỏ ra rất minh mẫn, nhất là khi đề cập về quăng thời gian gia đ́nh ông sống ở Hoàng Sa. Kư ức Hoàng Sa
Vốn sinh ra trong một gia đ́nh có cha là sĩ quan hàng hải, chuyên đi các chuyến tàu Viễn dương chạy dọc bờ biển Đông (từ Singapore cho đến Tokyo) nên cuộc sống gia đ́nh ông Trần Quân Bảo khá sung túc. Tuy nhiên thời bấy giờ, Hoàng Sa là điều khá xa lạ với đa phần người dân nên chuyện cả gia đ́nh phải chuyển ra đó sống vừa là thử thách nhưng vừa có thú vị riêng. Trong kư ức của một cậu bé mới lên 5 như ông Bảo lúc bấy giờ, mọi thứ rất lạ lẫm.
Ông kể: "Hồi đó tôi c̣n nhỏ nên cũng không nhớ được nhiều. Tuy nhiên sau này qua những câu chuyện của cha mẹ kể lại, h́nh ảnh về Hoàng Sa lại hiện về rơ hơn, sắc nét và đẹp hơn". Kư ức cho đến bây giờ ông Bảo nhớ nhất chính là hai cột ăng ten rất cao được xây dựng trên đảo. Ông tâm sự: "Ngày đó v́ sợ say sóng nên mẹ tôi yêu cầu các anh em tôi vào khoang ngủ và nếu muốn hít thở không khí trong lành th́ ra mở chiếc cửa tṛn nh́n ra biển. Tuy nhiên chúng tôi đều bị đánh thức bởi tiếng reo của cha tôi. Khi chúng tôi ra đến boong tàu, cha chỉ tay về một ḥn đảo xa xa với những cột rất cao và nói rằng: Hoàng Sa kia rồi". Kư ức đầu tiên của những ngày đầu ra đảo của ông Bảo là như vậy.
Theo ông Bảo, ḥn đảo mà ông sinh sống lúc đó được người Pháp gọi là Paracels, là một trong những đảo nằm trong quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Trên đảo có ba công tŕnh được xây dựng rất lớn và kiên cố là trạm vô tuyến điện, nhà của nha khí tượng và một tháp canh rất cao do người Pháp trông giữ. Trong đó ngôi nhà lớn nhất chính là trạm vô tuyến điện - nơi mà gia đ́nh ông sinh sống ở đó.
Ông Bảo cho biết: "Thời đó trên đảo chỉ có khoảng hơn chục nóc nhà của lính bảo an chứ không nhiều như sau này. Các nhà đều được xây dựng theo mái bằng chứ không theo lối xây dựng như ở quê nên tôi rất hiếu ḱ. Hỏi cha mẹ th́ được biết, ở đây khí hậu khắc nghiệt, không có nước ngọt nên dưới mỗi căn nhà đều có căn hầm rất lớn chứa nước ngọt. Nhà xây theo mái bằng chính để lấy được tối đa lượng nước mưa tự nhiên.
Sau đó nước mưa sẽ được tích dưới những căn hầm đó để phục vụ nhu cầu sinh hoạt và đổi hàng hóa so với những đảo khác. Ngoài ra thời ḱ đó ở đảo cũng không có nhiều cây cối, nhất là những loại cây to. Đa phần là những cây mọc ngang tầm người hoặc mọc là là mặt đất. So với những căn nhà được xây dựng thời đó th́ cây cối chỉ giống như một bức tranh nền làm nổi rơ hơn những căn nhà mà thôi".
Đang kể ông Bảo bỗng im lặng như đang hồi tưởng, rồi ông tiếp: "Do dân số cả đảo chỉ có khoảng 100 người nên chúng tôi sống với nhau rất t́nh cảm. Nhất là trên đảo chỉ có hai người phụ nữ, ba đứa trẻ con là ba anh em chúng tôi nên mọi người rất cưng chiều, quư mến. Ở đó mọi người sống chan ḥa chứ không phân biệt trên dưới. Cuộc sống những người lao động trên đảo tuy vất vả nhưng không nghèo t́nh người. Những hôm có thuyền tiếp tế ra, cả đảo vui như ngày hội.
Tất nhiên thỉnh thoảng mọi người vẫn chỉ cho chúng tôi những chiếc thuyền chạy qua đảo nhưng đa phần họ không ghé vào, chỉ trừ khi họ có nhu cầu trao đổi nước ngọt lấy hàng hóa hay ǵ đó th́ mới có thuyền ghé vào. V́ thế ấn tượng về những chiếc tàu với tôi không lớn lắm". Cơ may không đến hai lần
Hồi ức bên mẹ ngày ở Hoàng Sa
Ông Bảo c̣n cho biết, lính bảo an trên đảo rất ít mà chủ yếu là lao động chân tay (khoảng 50 người). Những người này ra đảo chủ yếu có nhiệm vụ khuân đá ở các tàu chở từ đất liền ra để xây dựng cầu tàu và đào móng xây dựng những căn nhà kiên cố. Thời đó, đa phần đảo chỉ là cát chứ rất ít đất và đá. V́ thế có thể coi những người lao động này là những người góp phần ít nhiều vào việc xây dựng đảo Paracels ở quần đảo Hoàng Sa. Ông cũng cho biết thêm: "Ở đảo cứ hàng tuần là những người lính bảo an tiến hành nghi thức chào cờ. Mẹ thường dẫn chúng tôi ra xem. Không khí lúc ấy rất trang nghiêm giữa một bên là lá cờ ba sọc của pháp và cờ một sọc của Bảo Đại, lá cờ tượng trưng cho chủ quyền quốc gia dân tộc ở Hoàng Sa".
Chuyện cả gia đ́nh ông Trần Quân Bảo ra sống ở đảo Paracels là cả một chuỗi sự kiện dài. Nguyên cụ thân sinh ra ông là cụ Trần Văn Phước tuy làm sĩ quan hàng hải cho Pháp nhưng lại là người giác ngộ Cách mạng từ rất sớm. Cụ hoạt động ch́m trong ḷng địch và nhận nhiệm vụ chuyên chở tài liệu cho Cách mạng từ Trung Quốc về Việt Nam qua con đường hàng hải.
Thực dân Pháp sau nhiều lần theo dơi, nghi ngờ nhưng do không nắm giữ được bằng chứng nên không thể kết tội cụ được. Tuy vậy để đề pḥng chúng đă điều chuyển cụ Trần Văn Phước về làm văn pḥng trên đất liền tại Hà Nội. Một lần tên chủ sự Fradime đă sỉ mắng người Việt Nam thậm tệ nên cụ Phước đă bạt tai tên đó cho hả giận. Ai ngờ hắn lại kiện lên Sở vô tuyến điện Đông Dương nói rằng không cộng tác với cụ và yêu cầu thay đổi nhân sự. Thực dân Pháp đă điều chuyển cụ Phước ra làm tại Hoàng Sa.
Cũng v́ đó mới có chuyện cả gia đ́nh ông Trần Quân Bảo mới theo cha ra sinh sống tại đảo. Măi đến sau này khi ông Bảo đến tuổi đi học, cha ông mới làm đơn xin chuyển về đất liền để tiện cho con cái học tập và gia đ́nh ông rời khỏi Hoàng Sa, đó là cuối năm 1940.
Gia đ́nh ông Bảo lại là gia đ́nh đầu tiên cũng là gia đ́nh duy nhất được sống ở Hoàng Sa, bởi sau này chính quyền thực dân Pháp đă cấm các công chức Pháp cho cả gia đ́nh ra sinh sống tại nơi này. Nguyên nhân lệnh cấm cũng từ một tai nạn trên đảo. Nguyên công chức phụ trách nha khí tượng trên đảo Paracels khi kết hôn đă xin phép đưa vợ ra Hoàng Sa sinh sống. Tuy nhiên do điều kiện ở đảo rất khó khăn, không có đường sá, trường học, bệnh viện nên vợ của người công chức này đă bị sảy thai. Tin này đến tai chính quyền thực dân, sợ bị ảnh hưởng đến uy tín của ḿnh nên chính quyền thực dân đă quyết định cấm không cho công chức Pháp đưa gia đ́nh ra Hoàng Sa nữa. Chính bởi vậy chuyến ra Hoàng Sa của gia đ́nh ông Trần Quân Bảo chính là chuyến cuối cùng mà một gia đ́nh được phép được phép ra sinh sống tại đó.
Không có người Trung Quốc sinh sống ở Hoàng Sa
Ông Trần Quân Bảo cho biết: "Khi sống ở Hoàng Sa, tôi c̣n nhỏ tuổi nên không biết ǵ nhiều về chủ quyền quốc gia. Tuy nhiên sau này bố mẹ kể lại và những ǵ tôi c̣n nhớ được khi các đội thương thuyền ghé vào đảo th́ chỉ có lính Pháp và người Nhật qua lại buôn bán, tuyệt nhiên không có người Trung Quốc sinh sống trên đảo như giới truyền thông Trung Quốc vẫn đưa".
AP
|