“Vợ anh ngủ chưa?” Ba giờ sáng, điện thoại chồng tôi sáng lên với tin nhắn ấy. Tôi nằm ngay bên cạnh, t:im như bị ai b:óp ngh:ẹt. Tay run lên, nhưng vẫn kịp gơ vài chữ:
“Cô ấy đi trực đêm, em có thể đến.”
Tôi muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào. Và anh đă đến thật, mang theo chai rượu vang ngoại, ví hàng hiệu — không phải cho tôi, mà cho cô ta.
Kể từ đêm đó, tôi không c̣n là tôi của ngày hôm qua nữa.
Tôi là Thu Hà, 33 tuổi, y tá trưởng tại một bệnh viện quận ở Hà Nội. Chồng tôi – Tuấn – làm kinh doanh xuất nhập khẩu. Chúng tôi quen nhau năm tôi thực tập ở bệnh viện, khi anh c̣n là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Yêu nhau gần 3 năm, rồi cưới.
Mười năm hôn nhân, tôi đă từng nghĩ ḿnh là người phụ nữ may mắn. Anh không đánh tôi, không cờ bạc, không rượu chè, nhưng tôi đă nhầm một điều: anh ta ng

ại t:́nh một cách chỉn chu, lạnh lùng và có kế hoạch.
Chiếc điện thoại là khởi đầu. Tin nhắn đó không phải duy nhất. Chúng tôi đă xa nhau từ lúc nào không rơ — có lẽ từ khi tôi quá bận rộn với công việc, với con, với chuyện nhà cửa. C̣n anh th́ bận rộn với những buổi “giao lưu đối tác”, “họp khuya”, và... “bạn tri kỷ”.
Nhưng điều khiến tôi gục ngă không phải là việc anh có người khác. Mà là phát hiện ra anh đă chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh sang cho mẹ ruột, rồi sau đó âm thầm ly hôn đơn phương bằng cách dùng địa chỉ cũ để gửi giấy toà – một tṛ tinh vi để tôi không hề biết ǵ cho đến khi thời hạn kháng cáo đă trôi qua.
Một người bạn làm bên tư pháp giúp tôi xác nhận tất cả. Căn nhà chúng tôi đang ở – đứng tên mẹ chồng. Xe hơi – đứng tên công ty. Tài khoản ngân hàng – đă được rút sạch và khóa. C̣n tôi, ngoài một chiếc xe máy tay ga cũ và vài bộ đồng phục bệnh viện, không có ǵ cả.
Tôi suy sụp. Tôi khóc nhiều đêm liên tục. Nhưng rồi, khi mọi thứ như đóng sập lại, tôi vô t́nh đọc được một đoạn tin nhắn trên tài khoản Zalo cũ anh quên đăng xuất trên máy tính:
“Chị ấy mà biết em đứng tên miếng đất đó, chắc chị l:ồng lên mất.”
Miếng đất? Tôi chưa từng nghe qua. Vị trí ở Ḥa Lạc. Một khu đất được mua trước khi anh ta làm tṛ chuyển nhượng tài sản, và đứng tên người thứ ba – cô bồ, cô gái nhắn tin ba giờ sáng hôm ấy.
Một ư nghĩ lóe lên trong tôi.
Tôi bắt đầu hành tŕnh mới: thu thập chứng cứ. Tôi không c̣n là một người vợ bị phản bội. Tôi là một người đi đ̣i lại sự công bằng, không chỉ cho bản thân, mà cho cả đứa con trai 6 tuổi vẫn ngày ngày hỏi “ba đâu rồi hả mẹ?”.
Tôi âm thầm chụp lại các tin nhắn, giao dịch ngân hàng, thông tin chuyển nhượng, sao kê lương, chứng từ thu nhập mà anh từng nộp khi vay mua nhà. Tôi gh:i â:m lại các cuộc nói chuyện anh lỡ lời qua điện thoại.
Tôi t́m đến luật sư. Một người bạn cũ thời đại học, giờ làm trong một văn pḥng luật sư ở phố Thái Hà. Anh ta nghe xong câu chuyện, chỉ gật đầu:
“Nếu em muốn kiện lại, chị cần một lư do chính đáng để kháng án đặc biệt. Và bằng chứng là yếu tố sống c̣n.”
Tôi cười. Tôi đă chuẩn bị hết rồi....
VietBF@sưu tập