
Người mà bà căm ghét nhất, cuối cùng lại là người duy nhất ở bên bà...
Bà Hạnh là mẹ đơn thân. Chồng bà mất sớm v́ không có tiền chữa bệnh, để lại bà và đứa con gái nhỏ bơ vơ giữa cuộc đời khốn khó. Những năm tháng vất vả mưu sinh đă biến bà thành một người đàn bà cay nghiệt, luôn tin rằng tiền bạc và địa vị là tấm vé duy nhất để thoát khỏi bất hạnh. V́ thế, bà dốc hết sức nuôi dạy Ngọc, mong con gái có một tương lai tươi sáng hơn bà. Nhưng rồi, khi Ngọc đưa Thành về ra mắt, bà thấy mọi hy vọng của ḿnh sụp đổ.
Bà Hạnh ghét Thành từ lần đầu tiên gặp anh. Một thằng đàn ông quê mùa, lương ba cọc ba đồng, chẳng có tương lai ǵ sáng sủa. Con gái bà, Ngọc, xinh đẹp, giỏi giang, đáng lẽ phải lấy một người đàn ông thành đạt, chứ không phải cam chịu cuộc sống chật vật bên một gă nhân viên văn pḥng b́nh thường.
Bà phản đối đám cưới, nhưng Ngọc vẫn nhất quyết lấy Thành, bất chấp nước mắt và những lời cay nghiệt của mẹ. Với bà Hạnh, đó không chỉ là nỗi thất vọng về con gái mà c̣n là cảm giác mất kiểm soát, khi thứ mà bà dày công vun đắp – một tương lai tốt đẹp cho Ngọc – lại bị phá hỏng bởi lựa chọn của chính con bé.
Năm năm sau, cuộc hôn nhân ấy sụp đổ. Khi Ngọc thú nhận với bà rằng cô đă ngoại t́nh và muốn ly hôn, bà Hạnh không hề sốc. Bà chỉ lạnh lùng bảo: “Mẹ đă nói rồi mà.” Nhưng tận sâu trong ḷng, bà biết, sự đổ vỡ này không hoàn toàn do Thành. Ngọc là con bà, bà hiểu nó. Ngọc chưa bao giờ thực sự hài ḷng với cuộc sống giản dị bên Thành. Cô luôn khao khát nhiều hơn, và khi có cơ hội, cô đă nắm lấy.
Điều bà Hạnh không ngờ là Ngọc lại sẵn sàng bỏ cả đứa con ba tuổi để đi theo t́nh yêu mới. Đứa trẻ ấy vô tội, nhưng bà không thể yêu thương nó. Mỗi lần nh́n cháu, bà lại thấy bóng dáng Thành – người đàn ông mà bà không thể chấp nhận...
Bà Hạnh hả hê khi thấy Thành gục ngă, nhưng cũng âm thầm chờ đợi khoảnh khắc anh bỏ cuộc. Một gă đàn ông như anh th́ làm sao có thể vừa đi làm, vừa nuôi con? Bà đợi ngày thằng bé bị gửi về ngoại, hoặc tệ hơn, bị bỏ bê.
Nhưng không. Tháng nào cũng vậy, đúng ngày, Thành lại đưa con trai về thăm bà. Bà luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng thực chất luôn quan sát. Thằng bé vẫn tṛn trịa, sạch sẽ, ríu rít kể cho bà nghe về ba nó – một người ba luôn dậy sớm nấu đồ ăn sáng, luôn bế nó mỗi khi nó sốt, luôn dỗ dành mỗi khi nó nhớ mẹ.
Thành không bao giờ nói xấu Ngọc. Anh bảo với con rằng mẹ đi xa làm việc, một ngày nào đó sẽ về thăm. Nghe vậy, bà Hạnh cay đắng. Đáng lẽ, người bị ruồng bỏ, hận thù phải là Thành. Nhưng anh lại chọn cách giữ cho con ḿnh một kư ức đẹp về mẹ..
Bà Hạnh bắt đầu bối rối. Nếu Thành thật sự tệ như bà nghĩ, tại sao anh không hận Ngọc? Tại sao anh không bỏ rơi con? Những câu hỏi ấy khiến bà trằn trọc không ngủ. Nhưng bà vẫn giữ sự kiêu hănh của ḿnh, vẫn giữ khoảng cách với Thành, như thể chấp nhận anh đồng nghĩa với việc bà đă sai..
Rồi một ngày, bà Hạnh đổ bệnh. Tuổi già và những năm tháng sống trong tức giận, cay nghiệt đă bào ṃn sức khỏe bà. Người đàn ông giàu có mà Ngọc theo đuổi đă có gia đ́nh riêng, Ngọc bỏ đi biệt xứ. Bà Hạnh nằm một ḿnh trong căn nhà lạnh lẽo, không ai chăm sóc.
Và rồi, chính Thành là người đến đưa bà vào viện. Anh lặng lẽ nấu cháo, đút từng muỗng cho bà như chăm một đứa trẻ. Bà Hạnh nh́n anh, nước mắt trào ra. Người mà bà căm ghét nhất, cuối cùng lại là người duy nhất ở bên bà.
Bà Hạnh yếu giọng nói: “Sao cậu lại làm thế? Tôi đă đối xử với cậu thế nào, cậu quên rồi sao?”
Thành khẽ mỉm cười, giọng nhẹ tênh: “Con trai con vẫn cần một người bà để yêu thương. Và con… chưa bao giờ giận mẹ cả.”..!!!
Lần đầu tiên trong đời, bà Hạnh bật khóc. Những giọt nước mắt muộn màng, ḥa lẫn giữa ăn năn và biết ơn. Bà đă đánh mất con gái, nhưng lại t́m được một người con trai theo cách không ngờ nhất..
VietBF@sưu tập