Cha MC Thảo Vân vừa qua đời cách đây vài ngày. Nhiều nghệ sĩ đă đến và gửi lời chia buồn tới Thảo Vân cùng gia đ́nh. Câu chuyện vừa được tiết lộ về cha cô: ông làm "phu xe ḅ" vất vả nuôi con!
Chắc rằng ở nơi ba mẹ cô gặp lại nhau, họ vẫn sẽ hạnh phúc và tự hào về cô gái út hiếu thảo, nhân hậu. Và họ đă mỉm cười nơi chín suối!
Mai con lại về thăm ba...
Chỉ mấy ngày trước, MC Thảo Vân c̣n đăng tải vài bức ảnh chụp cùng ba lên trang cá nhân. Nhưng không giống mọi lần, cô không kể những câu chuyện vui vẻ của 2 ba con, cũng không nói về những điều lạc quan như thường thấy, mà là một ḍng tâm sự đầy lo lắng: "Năm nay ba mệt nhiều, rất nhiều rồi, chỉ một tháng không gặp mà khi Tết về ba đă khác hẳn.
Năm mới, khi cầu xin Trời Phật và lên thăm mẹ, con chỉ tha thiết xin cho ba được mạnh khoẻ thôi. Phải khoẻ chứ ba nhỉ? Năm mới cơ mà! Mai con lại về thăm ba".
Thế nhưng, cái ngày mai đó sẽ chẳng bao giờ đến nữa...
Những ngày cuối cùng của tháng 2, chỉ chưa đầy 1 tuần sau khi đăng những bức ảnh đó, ông từ biệt trần gian, về với mẹ cô ở cơi vĩnh hằng.
Thảo Vân sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh có 8 anh chị em. V́ là con út nên may mắn được ở với ba mẹ nhiều nhất. Và cũng v́ thế mà được người chứng kiến hết những khó nhọc của ba mẹ khi phải kiếm sống bằng những nghề tay chân vô cùng vất vả.
Mẹ cô - một người phụ nữ chịu thương chịu khó đầu tắt mặt tối với sạp bán đồ khô ở chợ. C̣n bố cô th́ c̣ng lưng với những chuyến xe ḅ chở thuê cho người khác.
Thảo Vân gọi đó là nghề "phu xe ḅ" - giống cách người ta gọi những người làm nghề khuân vác, nhưng ba cô làm phu khuân vác có phương tiện.
Cũng chính những tháng ngày bươn bả kiếm sống bằng cái nghề cực nhọc đó mà phổi ba cô bị hỏng, phải chữa trị một thời gian rất dài.
Vài năm sau đó, ông dừng cô việc phu xe ḅ và chuyển sang nghề bán phở - món phở ḅ dừ theo cách gọi của người Lạng Sơn, hay món phở sốt vang theo cách gọi đại chúng.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao, dù ba cô nấu ngon tuyệt hảo, nhưng Thảo Vân cũng không thấy thích cái món ăn ấy, đến tận bây giờ vẫn không thích.
Nhớ về những tháng ngày tuổi thơ lớn lên trong t́nh yêu thương của ba mẹ và những kí ức thuở nghèo khó nhưng đẹp nao ḷng đó, Thảo Vân từng bảo: "Nhiều lúc nghĩ lại ngày xưa, tôi cứ ước ao thời đó giá ḿnh có máy quay phim hay cái ǵ đấy để ghi lại trọn vẹn kư ức mỗi ngày. Bây giờ xem lại chắc hạnh phúc đến "điên" lên được!
Những năm tháng ấy, ai cũng nghèo, cũng khổ, nhưng tôi thấy mọi người sống b́nh an hơn. Có thể bởi vậy nên bây giờ, mỗi lần trải qua những tổn thương và mất mát, tôi lại muốn trở về.
Chỉ cần mới bước về đầu ngơ xóm ấy thôi, ḿnh như lập tức được trở lại với ấu thơ, không gian xung quanh ngập tràn kỷ niệm với bố, với mẹ, với các anh chị, bạn bè thời niên thiếu...
Những lúc ấy, tôi không thấy ḿnh là một người phụ nữ gần 50 tuổi nữa, mà được trở lại làm một cô bé Thảo Vân lên 5 lên 3, nhỏ bé trong ṿng tay của bố".
"Lúc nào cũng là cô bé Thảo Vân lên 5 lên 3, nhỏ bé trong ṿng tay ba"
Từ hôm nay, ngôi nhà nhỏ sẽ vắng bóng ba...
Tất cả những người quen biết Thảo Vân đều vô cùng ngưỡng mộ t́nh cảm của cô dành cho ba khi ông c̣n sống.
Cứ dăm ba hôm, cùng lắm là nửa tháng một tháng, mọi người lại được ngắm những bức ảnh Thảo Vân và bé Tít (con trai cô) đang cười toe toét bên cạnh ông. Được nghe cô kể những mẩu tṛ chuyện vô cùng vui vẻ của ba con - ông cháu.
Quăng đường từ Hà Nội - Lạng Sơn dài hàng trăm cây số, mà Thảo Vân th́ bộn bề công việc, đủ mọi thứ lo toan...
Dường như không phải đến khi ông rời xa dương thế, mà ngay cả khi ông c̣n sống, lúc nào nữ MC cũng "nhớ thương" ba ḿnh.
Bất cứ khi nào sắp xếp được thời gian, cô sẽ t́m ngay về ngôi nhà nhỏ - nơi có ô cửa sổ nh́n ra khu vườn xanh mướt, bố cô nằm trên chiếc giường đơn sơ ngay cạnh đó với nụ cười hiền hậu, nhân từ, nhớ nhớ, quên quên...
Những năm cuối đời, ba Thảo Vân bị mắc chứng bệnh alzheimer của tuổi già, trí nhớ ông thuyên giảm, mỗi ngày lại lẫn hơn một chút. Thậm chí, có lúc ông c̣n không nhận được ra cô con gái út bé bỏng của ḿnh.
Từ cuối năm 2016, Thảo Vân kể rằng: "Đợt gần nhất về thăm, ông c̣n nhất định không nhận ra tôi, mà bảo: Cháu là con của con ông.
Tôi ngồi cắt cho ông bộ móng tay móng chân xong nói vui: Ông chi con xin tiền công!.
Ông cười tươi lắm bảo: Ông lấy đâu ra tiền, thỉnh thoảng con cái cho 1-2 trăm ông tiêu hết ngay rồi c̣n ǵ. Đấy, ông tiêu hết ngay cơ đấy!".
Lúc ấy, cô vừa nhớ lại vừa cười, những câu chuyện "lẩm cẩm" của người cha già không khiến Thảo Vân lo lắng nhiều. Ngược lại, cứ được nh́n thấy ba mạnh khoẻ, ăn ngủ tốt, lúc nào cũng vui vẻ nói cười, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"C̣n chuyện bị lẫn của tuổi già th́ không tránh được. Vả lại, đến tuổi của ba tôi, bị lẫn cũng đâu phải điều ǵ quá khổ sở.
Ông lẫn, ông lại sướng theo kiểu của ông. Ông sống như một đứa trẻ, rất vui vẻ với những kư ức của ḿnh.
Mỗi lần về thăm, 2 ba con tṛ chuyện đủ thứ trên trời dưới biển. Cần ǵ ông phải nhận ra ḿnh, cần ǵ ông biết chúng nó là ai. Quan trọng nhất ông thấy vui vẻ, là được", Thảo Vân tâm sự.
Mỗi chuyến về thăm đều đầy ắp kỉ niêm vui vẻ của ba con - ông cháu
Vậy mà khoảng cách giữa cô và ông bây giờ không phải là 180km đường quốc lộ Lạng Sơn - Hà Nội, mà là khoảng cách giữa 2 cơi âm - dương không thể nào chạm đến được.
Từ hôm nay, mỗi lần mở cửa bước vào trong ngôi nhà ăm ắp kỉ niệm đó, Thảo Vân sẽ vĩnh viễn không bao giờ c̣n nh́n thấy khuôn miệng ba móm mém trên gương mặt lấm chấm những đốm đồi mồi, và cái nụ cười khiến cô thấy đẹp hơn bất cứ thứ ǵ khác trên cuộc đời này.
Thế nhưng chắc rằng ở nơi Ba Mẹ cô gặp lại nhau, họ vẫn sẽ hạnh phúc và tự hào về cô gái út hiếu thảo, nhân hậu. Và họ đă mỉm cười nơi chín suối!
"Ba về với Mẹ, Ba nhé! Con rất nhớ thương Ba"...