Có lẽ rất nhiều sách vở hướng dẫn cách dạy con sao cho ngoan, học giỏi, có kỹ năng sống. Tuy nhiên có những điều ngoài sách vở mà bạn phải thán phục cách dạy con của nhiều người trong đời thường. Tôi là giáo viên mầm non mà phải thán phục về cách dạy con của bạn tôi ở Sài G̣n đó. Rất đơn giản là bài từ 2 quả trứng. Các mẹ tham khảo nha.
Bữa tối đó, người mẹ luộc 2 quả trứng gà lên. Cậu bé con rất thích trứng nên ăn rất nhanh quả trứng của ḿnh, xong nh́n quả trứng c̣n lại tḥm thèm, cậu hỏi:
– Mẹ ơi, sao c̣n 1 cái trứng của mẹ ḱa, mẹ không ăn đi?
– Để chút mẹ ăn
– Con thèm ăn trứng quá, mẹ cho con ăn thêm nửa cái của mẹ nữa nha
– Không được, con đă ăn phần của con rồi, c̣n đó là phần của mẹ. Để yên! – Mẹ bé đáp đầy cứng rắn
– Đi mà mẹ, cho con ăn đi, con thèm ăn trứng lắm.
Bạn tôi vẫn cương quyết không cho dù nh́n thấy rơ là con ḿnh đang rất tḥm thèm. Tôi nghĩ mẹ ḿn này thật lạ, nhiều mẹ cầu cho con ăn, c̣n mẹ này con xin đến rớt nước miếng lại không cho con ăn, sao lại đi căn ke với con từng quả trứng? Hồi sau có một cậu bé khác qua chơi nh́n thấy trứng, đ̣i ăn và bạn tôi cho thằng bé đó nguyên quả trứng. Thất vọng v́ mẹ không cho ḿnh, cậu con trai cúi xuống vừa ăn cơm vừa rơm rớm nước mắt, chắc nó nghĩ mẹ không thương ḿnh. Và bạn tôi đă dạy con như vầy:
– Mẹ biết con thích ăn trứng, nhưng mẹ lại cho bạn khác con giận mẹ không?
– Dạ có giận, chắc là mẹ không thương con nữa.
– Mẹ vẫn luôn thương con chứ, không thương con ḿnh th́ thương ai?
– Vậy sao mẹ không cho con trứng?
– Này nhé mẹ hỏi, khi năy mẹ luộc 2 quả trứng, có 2 mẹ con với nhau th́ sao?
– Chia đều mẹ 1 cái, con 1 cái
– Vậy con đă ăn phần con, phần c̣n lại là của mẹ phải không?
– Dạ phải
– Vậy ḿnh đă ăn xong phần ḿnh có nên ḍm ngó đến phần của người khác nữa không?
– Dạ không
– Vậy người khác sử dụng phần của họ thế nào là tùy họ phải không?
– Dạ phải.
– Vậy mẹ cho bạn con, người đang không có quả trứng nào ăn, và rất thèm trứng vậy theo con có nên không?
– Dạ, dạ… nên.
– Vậy con có biết v́ sao mẹ không cho con ăn trứng nữa không?
– Dạ v́ con đă ăn phần của ḿnh rồi. C̣n phần của mẹ, mẹ muốn ăn hay cho ai tùy ư, con không được buồn.
– Đúng rồi con, khi ḿnh đă có phần của ḿnh và sử dụng nó rồi. Tất cả chấm dứt, đừng nḥm ngó sang phần của người khác nha, và cũng đừng ư kiến ư c̣ ǵ khi họ sử dụng phần của ḿnh ra sao. Chúng ta sống cần phải viết chia sẻ với những người khác nữa, con hiểu không? Đáng lẽ đó là phần của mẹ và mẹ sẽ ăn, nhưng mẹ thấy thương bạn con nên đă nhường phần của mẹ lại cho bạn? Con thấy mẹ tốt bụng không?
– Dạ, tốt.
– Hết buồn chưa, vui vẻ trở lại chưa?
– Dạ rồi
Sau khi nghe mẹ giải thích, thằng bé đă hết giận và vui vẻ ăn cơm trở lại. Sau đó nó c̣n phụ mẹ dọn bàn, lau bàn nữa. Về pḥng, tôi cứ nghĩ măi đến cách dạy con của bạn ḿnh, thật đáng học hỏi.
Tôi thấy rất nhiều mẹ Việt, luôn chiều và chấp nhận những đ̣i hỏi của con một cách vô tội vạ, kể khi con sai trái cũng chiều v́ sợ tổn thương con, sợ con nằm vạ…. mà trẻ nhỏ, nếu được đằng chân sẽ lân đằng đầu. Ít ai chịu khó nói chuyện cùng con, phân tích cho con thấy những cái sai, cái đúng trong hành động của ḿnh để sửa sai và thay đổi theo hướng tốt hơn. Từ câu chuyện của bạn ḿnh, với tư cách là một giáo viên mầm non, tôi cũng xin góp vài lời cùng các mẹ, nếu đọc được bài của tôi, về cách dạy một số kỹ năng ở trẻ tuổi mầm non:
Không được thỏa hiệp với cái sai của trẻ: Khi trẻ sai, mẹ cần kiên nhẫn phân tích đúng sai cho trẻ hiểu, để từ đó trẻ không mắc phải sai lầm nữa. Tuyệt đối không thỏa hiệp với bất cứ yêu cầu hay hành động ǵ của trẻ. Nếu trẻ đ̣i không được, lăn ra ăn vạ bạn cứ phớt lờ đi trẻ sẽ không lặp lại điều đó trong lần sau.
Dạy trẻ biết có trách nhiệm với hành động của ḿnh: Ở tuổi từ 3 – 5 trẻ đă có nhận thức, biết phân biệt đúng sai do đó khi trẻ làm sai ba mẹ cần dạy trẻ cách chịu trách nhiệm với hành động của ḿnh. Hăy cho trẻ hiểu rằng, trẻ cũng như tất cả mọi người, khi phạm sai lần th́ sẽ phải trả giá.
Dạy trẻ biết thương yêu và sẻ chia: Ở độ tuổi nhỏ các mẹ đừng nghĩ con chỉ biết ăn, chơi không biết suy nghĩ, thật ra là có đấy. Trẻ rất nhạy cảm nên rất biết quan tâm và sẻ chia với người khác nếu bạn cho trẻ biết đó là điều đúng, là cần thiết và khuyến khích trẻ nên làm.
Dạy trẻ nói xin lỗi và cảm ơn: Đây là phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp giữa người và người với nhau. Mẹ hăy dạy trẻ khi ḿnh làm điều sai cần phải xin lỗi và khi ai đó là điều tốt cho ḿnh hăy nói lời cảm ơn. Dạy điều này từ nhỏ sẽ h́nh thành thói quen tốt ở trẻ khi lớn lên.
Tập cho trẻ làm những việc nhỏ và tuyệt đối đừng làm thay cho trẻ: Ở tuổi 3 – 5 trẻ đă biết làm rất nhiều việc, do vậy mẹ hăy mạnh dạn giao việc cho con, đừng nghĩ con c̣n nhỏ không biết làm ǵ. Thực ra trẻ có thể làm tốt các việc vặt như phụ mẹ dọn bàn trước và sau khi ăn, tưới cây, xếp quần áo…. Khi trẻ làm không đúng th́ mẹ hăy nhẹ nhàng chỉ dạy trẻ, tuyệt đối đừng thấy “chướng mắt” và làm thay trẻ nhé!
Therealtz © VietBF