Sớm ni, cuối tuần mụ Tàng theo đoàn xe của chi hội người cao tuổi đi tham quan/làm từ thiện 10 ngôi chùa ở Vũng Tàu với bà con cḥm xóm chiều mai mới về nên nhà cửa bỗng dưng yên ắng lạ thường …
Lâu lắm, ngu Tàng có dịp ngă nghiêng b́nh tĩnh đọc báo, chiêm nghiệm thiên hạ sự mà không phải nghe tiếng tru tréo …này nhé, này nhé… nhức óc, ù tai của mụ chen vào tiếng tivi. Tàng sướng, bèn tám mà không bị kỳ đà cản. Sướng ni, trước tiên là ngu tôi muốn ca ngợi Quốc hội nước Nam dạo này tuyệt vời (mụ mà ở nhà nghe Tàng khen vua quan to Nam ta là mụ phán lại nịnh, lại nói y như mấy cha sợ mất sổ hưu, nghe mệt). Công kênh đây là quư đ.biểu nhà ta hữu khênh tả chém gió xông vào “nói cũng là đánh” loạn mọi mặt, nghe sướng rêm cả mé đ́u hiu. Nghe sung và khoái nhất là ông nghị quan sử Dương Trung Quốc. Dù ǵ th́ cũng phải nâng ngài một phát trước khi ước điều mơ ước. (Ngu tôi xin lỗi quư quan nghị nhỡ mà bị Tàng tám nhé, dạ Tàng vẫn rất kính nhi viễn chi chi các quan lăm lắm, nhưng có chuyện, nhắc nhớ th́ Tàng nghĩ răng nói rứa, xin trước quư quan hai chữ đại xá. Tám thôi mà!).
Sau cái vụ ngài quan nghị sử DTQ gắn mác “ngu” to đùng đùng cho ông trùm lái hội Vận tải đế đô Bùi Danh Liên khi ông ta đ̣i xóa Đàn Xă Tắc(trùm lái cho rằng đây là biểu hiện của chế độ phong kiến) để xây cầu vượt ở thủ đô Hà Nội … Lùm xùm được một chập, rồi im ắng được một thôi, nay thừa thắng xông lên, ngài nghị sử bèn to tiếng liên miên, hung hơn, sâu sắc hơn. Ngài nhắc từ chuyện đại cục 40 năm mất Hoàng Sa, 35 năm quân dân Nam chiến đấu ngoan cường dập đầu cuộc xâm lăng quy mô dạy học của Trung quốc. Tiểu thương đồn khóa tới triều đ́nh sẽ chấm phết, chấm hết chi đó đời làm đ.biểu của ngài cho nên ngài “nói là đánh” nước rút xả láng(?). Ngài phê Chính phủ, phán Quốc hội loạn đả, sướng miệng ngài khoái lổ nhỉ bàn dân ngu. Này nhé, chuyện bỏ phiếu tín nhiệm (vài phiếu “không tín nhiệm” th́ có chết chi ai)góp ư dự thảo HP cũng bị Ngài bóng gió ra vô nghe rất mát… và xông lên xông lên tợn như ri “Chính phủ đă làm ǵ để góp phần củng cố khối đại đoàn kết toàn dân, đó có thể là câu hỏi mà tôi chất vấn Thủ tướng”. Nghe ngon răng mà ngon, chẳng bù với dạo trước, ngài đóng vai chật vấn nâng bi c̣ mồi để Tể tướng tỉ tê/rền rỉ lư lịch 52 năm theo đảng, làm cách mệnh từ tuổi 12, thoát đoạn truy cứu trách nhiệm đầu tầu trong vụ Vinashin. Và quan nghị sử tôi c̣n vượt vĩ mô đi cả vào vi mô nạn phá rừng tác hại môi trường sống của dân Nam ..v.v… Tàng xin bái phục kiến thức biết chuyện biết chém gió đúng huyệt tử địa nước Nam trên đường tiêu tùng của ngài. Hoan nghênh! Bê ngài lên đúng chỗ xong, chừ th́ ngu tôi đến xin điều ước từ ngài, xin ngài rănh rỗi nên tạt qua Đồng Nai; nơi đảng cử ngài đắc đại/biểu; xem sông Thị Văi đang lờ lững trôi mầu nước mầu. Cá di canh di cư mất tiêu v́ sống không nổi. Giời ạ, phải chi thời bọn tư bổn Đài Loan xả phế phẩm, nước thải xi-a-nua giết con sông, ngày ấy, ngài mạnh dạn lên tiếng sát cánh đấu tranh cùng dân th́ không những cứu sống sông nớ mà nơi nơi nh́n gương quyết liệt đấu tranh của quan nghị “của dân v́ dân” ǵn giữ môi trường của ngài th́ mă bố bọn phá hoại, bọn phá rừng và ngay cả bọn cướp biển cũng phải nể nang mà thoái hóa bớt chuyện phá hoại, cướp bóc. Dạo ấy ngài sợ chi không biết, không thấy chém gió bọn tư bổn “Vedan” xứ Đài. Buồn!
Điều ước thứ hai là xin ngài cùng dân phản đối cụ thể Tầu xâm lược, ngài đi với dân, ngài cùng dân có hành động yêu nước phản đối Tầu nhé. Riêng chuyện giữ chủ quyền, bằng nước bọt th́ nước ta đă có quan Lương Thanh Nghị, bằng mua khí giới tàu lặn tàu ch́m th́ đă có chiến lược hữu nghị không đánh chỉ đàm của quan thượng thơ-vơ tướng họ Phùng rồi. Ngài là đ.biểu của dân, ngài yêu nước theo kiểu dân đi, dân đi đâu đi đấy; xuống đường, xuống đông đông tĩnh lên đoài đoài tan; chứ đóng vai quan văn à ơi phản đối, quan vơ chăm mua vũ khí để bảo vệ chủ quyền là đá nhầm sân. Ước chi quan nghị sử nước Nam nhanh nhẹn như ngài DTQ nhận thức sớm hơn không bàn lộn thân mật, giao lưu cảnh giác với đoàn trí vận thiên triều mới năm nẫm th́ nước Nam mới là đại phúc, dù cho như số đông đồng thuận của quư quan nghị ta v́ dân mà “dám ăn, dám nói, dám làm nhưng … hơi run!”.
Ngu tôi rất nhận thức là Quốc hội ta có quan nghị hiếm quí, nói đám đ́nh như quan DTQ — chẳng phải là người của đảng– mà tăm tiếng lại đa chiều th́ thật đáng tiếc, nhưng c̣n điều đáng tiếc hơn nữa là như lời quan nghị hưu Nguyễn Minh Thuyết x́ ra có đến hơn trăm quan nghị suốt nhiệm kỳ không nói năng chi cả, cứ theo dân dă tiểu thương ví von tục gọi là nghị câm. Thương lắm tóc ngắn mần to ơi, cơm niêu nước lọ, xuân thu nhị kỳ lai kinh cả tháng như thế mà câm như hến th́ kể cũng đáng nể ấy chứ! Nghị chỉ gật gù, thức giả ngủ thật, chịu trận ở pḥng hội chờ đến lúc trên đ́nh bảo “nhấn nút” mà thôi sao? Khỏe chi mà cũng tội nghiệp chi! Quư ngài nghị câm ơi, cho dù là đảng cử dân bầu th́ phải ráng làm đúng chức năng của một ông nghị tí ti. Chí ít ra cũng phản ánh nguyện vọng, bức xúc từ chuyện nông dân mất đất đai, ruộng vườn đến chuyện thực phẩm độc hại tràn lan, bệnh viện như trại tạm cư di tản, học sinh phải ngồi học trong chuồng ḅ, chuồng lợn, nạn đâm chém, hăm hiếp xảy ra ba miền như một … Đó đây, bao sự việc đau ḷng của hàng triệu con người nước Nam ta đang chờ các vị đoái hoài! Ấy thế, các nghị năm này qua năm khác, cứ mũ ni che tai, ngậm miệng ăn tiền, thật đáng ca ngợi(?) cái vô cảm của người đại biểu nhân dân thời @!
Nhà báo tự do Phạm Chí Dũng thắc mắc “Quốc hội VN là của ai” trên BBC, lời ấy trước sau ai giải đáp, giải mă cho? Ai? Tàng thăng!
Nguồn: NLG