Suốt chuyến công tác về Hưng Yên cách đây đúng một tháng, Nguyễn Văn Vũ - nhân viên của hăng taxi T. đă kể với tôi nhiều câu chuyện bi hài mà qua đó cuộc đời anh cũng như biết bao số phận, mảnh đời khác hiện lên rơ rành.
Cho đến hôm nay, trong không gian vắng vẻ của một quán cóc buổi chiều muộn, khi cả tôi và anh đều không c̣n bị hối thúc bởi thời gian, Vũ trầm tư kể hết câu chuyện đời ḿnh như trong một buổi lễ "xưng tội" để thấy ḷng thanh thản.
Trong câu chuyện ấy của Vũ, tôi thấy hiện lên bóng dáng của những tên ma cô dắt gái, những kẻ tàn phá đời ḿnh trong rượu và ma túy, những tên anh chị chém giết người không gớm tay, những ả gái điếm dật dờ hoang lạnh và cả những người đàn bà chán chường cuộc sống gia đ́nh phải lên một chiếc taxi qua đường chỉ để đi vô định cho đến khi trời sáng…
Kỳ 1: "Đời em coi như bỏ đi rồi"
Vũ nói với tôi: "Cuộc đời em, chị viết đến bao giờ cho hết được, có mà thành tiểu thuyết. Nhiều nỗi cay đắng lắm…".
Mải đào vàng không nh́n mặt mẹ cha
Vũ 36 tuổi nhưng sự từng trải, lăn lộn kiếm sống khiến anh trông già hơn tuổi thực khá nhiều. Quê Vũ ở Xuân Trường, Nam Định. Bố mẹ làm ruộng, nhà lại đông con nên gia đ́nh Vũ rất nghèo. Trong số 7 anh chị em, Vũ là út nhưng cũng chỉ học hết lớp 7 th́ nghỉ học.
Không muốn cái nghèo đói đeo bám măi, Vũ trốn nhà theo đám thanh niên cùng thôn lên Cao Bằng đào vàng. Anh chỉ nhớ chập tối ngày hôm ấy, ăn xong bữa cơm cùng gia đ́nh, anh buông bát buông đũa chạy vội sang nhà người chủ băi vàng để tập trung, chờ xuất phát. Quăng 3h sáng, cả chủ, tớ gồm 22 người kéo nhau ra đường cái bắt xe khách đi Cao Bằng. Chiếc xe khách dừng lại ở ven đường quốc lộ, đoàn người lại tiếp tục kéo nhau đi bộ ṛng ră suốt 2 đêm, 1 ngày mới vào đến khu vực đào vàng.
Hơn 5 năm sống nơi rừng thiêng nước độc, chứng kiến bao chuyện ân oán giang hồ, tranh quyền đoạt lợi, Vũ nghiện đủ thứ từ cờ bạc, rượu chè, thuốc phiện đến gái gú. (Ảnh minh họa)
Hơn 5 năm sống nơi rừng thiêng nước độc, chứng kiến bao chuyện ân oán giang hồ, tranh quyền đoạt lợi, Vũ nghiện đủ thứ từ cờ bạc, rượu chè, thuốc phiện đến gái gú... Nhưng điều day dứt nhất đối với con người này không phải là sự hối tiếc về những thói hư tật xấu đă nhiễm phải, bởi lẽ với tất cả nghị lực và quyết tâm, thói hư tật xấu nào Vũ cũng đă sửa, đă cai được. Chỉ duy nhất một điều anh vĩnh viễn không bao giờ c̣n có cơ hội để sửa: Đó là sự ra đi lần lượt của cả bố, mẹ mà anh không được nh́n mặt lần cuối.
Cái lần Vũ trốn nhà theo đám bạn vào rừng đào vàng không một lời từ biệt gia đ́nh chẳng ngờ lại kéo dài đến hơn 5 năm sau mới có ngày trở về. Ṃn mỏi mong ngóng con, hết nhắn tin người này lại nhắn tin người khác nhưng cậu con trai vẫn bặt vô âm tín, bố mẹ Vũ đă đành nhắm mắt xuôi tay. Giờ đây, khi nghĩ đến bố mẹ ḿnh, Vũ bảo vẫn c̣n những xót đắng trong cơi ḷng.
2 đàn bà "phục vụ" 21 đàn ông
Chủ băi vàng trả công cho mỗi thợ như anh lúc đó khoảng 250.000đ/tháng. Cứ 21 người vào một tổ và có hàng trăm tổ như vậy cùng làm công việc khai thác vàng ở đây. Mỗi tổ lại được "cắt" cho hai người đàn bà, chuyên lo cơm nước và phục vụ "chuyện ấy".
Khi đă chán chường, tự các tổ này làm mới "khẩu vị" của họ bằng cách luân chuyển những người đàn bà từ chỗ này sang chỗ khác. Vũ bảo: "Lúc ấy chẳng có bao b́ đếch ǵ. Đủ các loại bệnh tật sinh ra nhưng may là chưa có "ết" chứ không th́ cầm chắc cái chết". Thỉnh thoảng ông chủ lại vung tiền "bắt" gái từ thị trấn, mua rượu và thuốc phiện vào phục vụ đám thợ.
Ông ta hào phóng là vậy nhưng thợ nào có ư định "bùng", sẽ bị truy lùng bằng được và đưa ra đâm, chém trước mặt các anh em khác để dằn mặt. Chuyện đánh nhau, tranh giành băi bờ ở đây xảy ra như cơm bữa nhưng chưa ai thắng được Vũ. V́ thế, Vũ được ông chủ tin cậy, yêu mến. Sau khi bố mẹ mất, Vũ ngỏ lời xin ông chủ cho về quê để chịu tang, lúc này ông ta mới chấp thuận.
Mỗi tổ lại được "cắt" cho hai người đàn bà, chuyên lo cơm nước và phục vụ "chuyện ấy" - Vũ kể. (Ảnh minh họa)
16 tuổi, Vũ trốn nhà đi đào vàng, ḷng tràn ngập hy vọng kiếm thật nhiều tiền mang về cho bố mẹ. 21 tuổi, Vũ trở về nhà, bố mẹ đă mất, tiền nướng hết vào cờ bạc, không c̣n một xu dính túi, lại thêm nghiện thuốc phiện.
Thấm thía cuộc sống bạc phếch v́ lang bạt, Vũ tự cai nghiện tại nhà. Người vật vă trong những cơn đói thuốc, chân tay bủn rủn, nhạt mồm nhạt miệng, đến nỗi Vũ bốc cả nắm muối cho vào miệng vẫn không sao thấy mặn. Anh phải tự trói ḿnh trong góc nhà và cuối cùng cai được thuốc.
"Dao kề vào cổ, không thể không làm"
Năm 1992, Vũ lên Hà Nội. Vũ được ông anh cùng quê cho mượn chiếc xích lô làm phương tiện kiếm tiền. Ban ngày ông anh chạy. Ban đêm đến lượt Vũ. Vũ gặp khách nào chở khách ấy, ngoài ra c̣n nhận chở hàng cho vài bà bán phở đêm ở vỉa hè. Vũ nhanh nhẹn, biết việc, không chỉ chở nồi niêu, bát đĩa, bếp than, bàn, ghế... mà c̣n giúp dọn hàng, sắp xếp đồ đạc đâu ra đó khiến họ rất ưng ư.
Nửa đêm về sáng, khi đă bán hết hàng, họ lại gọi Vũ đến chở về. Suốt 3 năm rưỡi, Vũ gắn bó với chiếc xích lô, ngày ngủ, đêm đi. Tích góp được một chút tiền, Vũ đi học lái xe, thi lấy bằng hạng C.
Mỏi mệt v́ măi chạy quanh cuộc đời mà không đến được cái đích nào, Vũ quay về quê với ư định kiếm công ăn việc làm, lấy vợ và sinh con đẻ cái. Công việc th́ có nhưng mái ấm gia đ́nh th́ không, ngoài 30 tuổi, Vũ chưa một mảnh t́nh vắt vai. Nhận ra đôi chân ḿnh đă quá quen những bước đi phiêu bạt, không c̣n phù hợp với cuộc sống sau lũy tre làng, Vũ lại t́m đến chốn phồn hoa.
Năm 2006, Vũ một lần nữa rời quê ra Hà Nội. Từ đây, anh t́nh cờ bước chân vào một "thế giới" mà có thể soi rơ đến tận cùng những hỉ, nộ, ái, ố của kiếp người.
Vũ vào làm việc tại một công ty taxi T. và phải vay mượn để có 8 triệu đồng tiền đặt cọc. Để nhanh có tiền trả nợ, Vũ đăng kư chuyên chạy taxi đêm. Nếu những tài xế lái ngày kiếm được 7 - 8 triệu đồng/tháng th́ với việc chạy xe đêm, Vũ kiếm được 14 - 15 triệu đồng. Số tiền này sẽ không chỉ đủ cho mọi sinh hoạt thông thường mà c̣n khá dư dả với một người chưa phải lo toan gia đ́nh như Vũ.
Thế nhưng, anh ta vẫn "cày cuốc" kiếm tiền, ai gọi là đi, ai vẫy là tới, không từ một "cơ hội" nào, kể cả phải làm những việc trái pháp luật, trái luân thường đạo lư mà khi nghĩ lại, Vũ bảo "đời em coi như bỏ đi rồi".
Tôi hỏi, đă biết vậy sao c̣n cố làm, Vũ thủng thẳng đáp: "Dao kề vào cổ, không thể không làm"...
Tôi đă gặp, đă tṛ chuyện với người đàn ông này. Ở anh ta có một điều làm tôi suy nghĩ măi, dường như đó là sự mải miết kiếm t́m: Khi mới lớn, nghĩ về cuộc đời, những tưởng cứ có nhiều tiền th́ sẽ có hạnh phúc, anh ta trốn nhà đi đào vàng với hi vọng sẽ có thật nhiều tiền. Nhưng năm tháng dần qua đi, anh ta để mất nhiều thứ quư giá nhưng vẫn trần trụi giữa cuộc đời. Giờ đây, trong con người anh ta, có sự hối tiếc, dằn vặt, đắng đót nhưng bước chân đă quá "lạc loài"... Bản thân anh ta nhận thức được điều đó và mong muốn cuộc đời ḿnh khác đi nhưng chẳng có cái đích nào vẫy gọi ở phía trước khiến anh ta cứ để mặc cho ḿnh trôi lang thang măi trong kiếp làm người. Tôi đă nghĩ, nếu như có một bàn tay nắm lấy cuộc đời anh ta mà níu lại, th́ hẳn...
(c̣n tiếp)
Hồng Anh/Bee.net