Sau bữa cơm tối, bà nói với ông:
- Ông này ...!
- Cái ǵ hả bà ?
- Ngày xưa khi c̣n trẻ, lúc chúng ta c̣n tán tỉnh nhau ấy, phải nói hồi ấy tôi và ông lăng mạn nhỉ, lúc yêu nhau mà khối người ghen tị cơ đấy, ông th́ đẹp trai, c̣n tôi th́ xinh gái ! Chúng ta như trời cho một cặp ấy, buổi tối nào mà không ḥ hẹn, khi th́ đi dạo, khi th́ chở nhau bằng xe đạp đi xem phim. Nghĩ lại hồi ấy sao mà nhớ quá ông ạ! Bao giờ trở lại ngày xưa ông nhỉ ?!
Khẽ hắng giọng một chút ông đáp:
- Tưởng ǵ chứ điều đó lúc nào tôi và bà chẳng làm được. Bà nh́n đây này! Nói đoạn ông vừa nói vừa giơ cánh tay của ḿnh lên rồi sờ vào bắp tay bóp, nắn và nói, trông tôi già thế thôi chứ, vẫn c̣n gân lắm đấy bà, khối thanh niên c̣n thua xa tôi đấy !
Ông nói tiếp:
- Được! Tối ngày mai tôi sẽ chờ bà ở chỗ Thuỷ Tạ, đúng 7 giờ tối chúng ta hẹn nhau ở đó, tôi sẽ dành cho bà một sự ngạc nhiên, đảm bảo bà sẽ thích.
Bà gật gù cười:
- Ừh lâu lắm rồi tôi và ông cũng ít ra đấy thật, nghe ông nói vậy tôi thấy ṭ ṃ và thích, cũng muốn có lại một buổi tối lăng mạn của ngày xưa! Đúng 7 giờ tối hẹn gặp ông ở đó nhé! Bà nói bằng một giọng hồi hộp.
Và rồi ngày hôm sau cũng đă đến. Buổi tối trước khi ra đó ông ăn mặc rất tươm tất, chỉnh tề, khẽ chỉnh lại chiếc cổ áo sơ mi, ngắm ḿnh trong gương ông nhủ thầm... chà ... Ngưỡng mộ ḿnh quá ...! C̣n phong độ ra phết ấy chứ chả chơi.
Xoay người một ṿng ông lớn tiếng nói:
- Bà nó ơi ... tôi ra đó trước đây! Chờ bà ở đó nhé!
- Vâng! Ông cứ ra đó trước đi, tí nữa tôi ra! Bà nói lớn về phía ông.
Thế rồi đúng 7 giờ tối y hẹn, ông có mặt ở Thuỷ Tạ. Chờ đến 15 phút, 30 phút, xem đồng hồ thấy thời gian cứ trôi mà vẫn chưa thấy bà nhà đâu cả, ông bắt đầu sốt ruột.
- Quái ! Cái bà này đi đâu mà lâu thế nhỉ, măi mà chưa thấy ra? - Ông lầm bầm nói.
Ông nghĩ, lúc ḿnh nói là sẽ dành cho bà sự ngạc nhiên, nên khi thời gian trôi như vậy nhưng ông vẫn kiên nhẫn chờ ... Thế rồi đồng hồ chỉ đến 9 giờ tối mà vẫn chưa thấy bà nhà đâu cả. Đến lúc này th́ sự kiên nhẫn cũng như hứng thú ban đầu đă tắt ngấm. Ông bực ḿnh lắm và quyết định trở về nhà. Nhưng trong ḷng ông vừa đi vừa lo lắng, không hiểu bà nhà có chuyện ǵ xảy ra không?
Về đến nhà ông trợn tṛn mắt v́ nh́n thấy bà nhà vẫn vậy, vẫn ăn mặc quần áo ở nhà, vẫn sinh hoạt như mọi ngày, đi lại b́nh thường. Nh́n thấy bà như vậy ông bực lắm.
- Này bà! Cái bà kia, sao hẹn 7 giờ tối ở Thuỷ Tạ mà bà không ra ? Bà để tôi chờ những hai tiếng đồng hồ ở ngoài đó cho muỗi nó đốt tôi, bà quên à ! Ông quát lên.
Trái với tiếng quát nạt của ông, lúc này bà cười rất tươi. Bỏm bẻm bà nói:
- Anh này, em nhớ chứ! Em nhớ cuộc hẹn với anh chứ! nhưng mà, bà vừa nói vừa cười nh́n ông như e thẹn biết lỗi, em có hỏi mẹ, nhưng mẹ không cho em đi!
Ông trố mắt nh́n bà, chợt tủm tỉm cười không nói được lời nào nữa .
VietBF@sưu tập