... sau một ṿng đạp xe quanh những con phố Sài G̣n, tôi dừng lại ở một góc nhỏ của thành phố. Giữa ánh đèn đường vàng dịu, giữa những tán cây thở khẽ dưới bầu trời xanh thẫm, tôi ngồi lặng lẽ. Một chiếc xe đạp dựng nghiêng bên lề. Một khoảnh khắc đời thường đang chầm chậm trôi qua trước mắt tôi: người mẹ tảo tần đẩy chiếc xe chất đầy những món đồ, trên đó, một em bé nhỏ ngồi hát vu vơ giữa phố đêm.
Tôi giơ máy lên, chụp vội khoảnh khắc ấy – một khoảnh khắc đời thường, mà đẹp đến lặng người. Không phải v́ ánh đèn lung linh, cũng chẳng v́ những ṭa nhà rực rỡ phía xa, mà bởi trong khoảnh khắc đó, tôi thấy được cả một sức sống âm thầm, một niềm tin lặng lẽ, một t́nh yêu đời thấm đẫm.
Tôi có một trang nhỏ, nơi mỗi ngày tôi kể những câu chuyện đời thường, nhặt nhạnh những mảnh sáng trong cuộc sống để gửi tặng mọi người. Tôi vẫn thường nói rằng: “Mỗi ngày, tôi chọn một niềm vui.” Bởi tôi hiểu, cuộc sống này vốn dĩ đă có quá nhiều nỗi buồn. Tôi không muốn ai đó thêm nặng ḷng v́ những tâm sự buồn của riêng ḿnh.
Có lẽ, không phải lúc nào tôi cũng mạnh mẽ như vẻ ngoài tôi chọn để mang đến cho mọi người. Cũng có những ngày, ngồi một ḿnh giữa ḷng thành phố rộng lớn, nước mắt bỗng lặng lẽ rơi – như đêm nay. Nhưng tôi hiểu, những giọt nước mắt ấy, không phải để oán trách hay buông xuôi, mà là để nhắc tôi rằng: dù có thế nào, tôi cũng đă, đang và sẽ tiếp tục yêu cuộc đời này bằng cả trái tim.
“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui,
Chọn những bông hoa và những nụ cười…”
Tôi nhặt lấy gió trời, nhặt lấy ánh nắng, nhặt lấy những tiếng cười vu vơ của một em bé giữa phố, để tự nhắc ḿnh rằng: cuộc đời vẫn luôn đẹp theo cách của riêng nó. Tôi chọn bước đi trên những con đường, dù đôi khi chông chênh, để t́m đến anh em, bạn bè, những người tôi yêu thương. Tôi chọn ngồi yên để nh́n rơ quê hương, để biết rằng trái tim này sống không chỉ cho riêng ḿnh.
“Tôi chợt biết rằng v́ sao tôi sống,
V́ đất nước cần một trái tim!”
Có thể tôi đă từng đơn độc, đă từng buồn tủi, đă từng chất chứa nhiều hơn những ǵ có thể chia sẻ. Nhưng đó không phải là lư do để tôi ngừng lan tỏa yêu thương. Tôi chọn sống vui từng ngày, chọn gửi gắm niềm tin vào những câu chuyện nhỏ, chọn nh́n cuộc đời bằng ánh mắt lạc quan nhất có thể.
Bởi v́, chỉ cần mỗi ngày, mỗi chúng ta cùng chọn một niềm vui nhỏ nhoi thôi, th́ thế giới này, chắc chắn sẽ dịu dàng hơn biết bao.
Và như thế, mỗi ngày tôi lại chọn cho ḿnh một lư do để mỉm cười.
Có thể là ánh mắt trong veo của một em bé trên chiếc xe đẩy, một cơn gió mát thổi qua hàng cây, hay đơn giản chỉ là một câu chuyện nhỏ tôi kịp ghi lại trước khi ngày khép lại.
Tôi tin rằng, trong ḍng chảy bất tận của cuộc sống, chỉ cần ta giữ trong tim một niềm vui, một niềm tin lặng thầm, th́ dù có đi qua bao nhiêu ngày giông gió, ta vẫn sẽ t́m thấy ánh nắng cho riêng ḿnh.
Và tôi vẫn ở đây, mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc, âm thầm gom nhặt những tia sáng nhỏ bé đó, để khi bạn cần một niềm tin, một niềm vui, chỉ cần ghé lại, bạn sẽ thấy: Cuộc đời này vẫn c̣n rất đẹp, và chúng ta nhất định sẽ ổn thôi!
VietBF@sưu tập