Dù đúng hay sai thì tôi vẫn mãi mãi là con của bố, suốt đời này ông mãi mãi yêu thương tôi...
Bố tôi là một giảng viên đại học, ông hiền lành và được nhiều người quý mến. Từ lúc tôi còn bé, gần như ngày nào nhà cũng có khách đến chơi. Nếu không phải là hàng xóm qua uống chè đàm đạo với bố, thì cũng là sinh viên tới thăm hỏi học bài.
Hiếm khi tôi thấy bố giận dữ với ai. Kể cả tôi không ngoan thì bố cũng chỉ phạt chép bài đọc sách, làm việc nhà để bù đắp tội lỗi. Bố dạy học sinh nghiêm khắc nhưng lại rất cưng chiều con gái. Và hậu quả của việc nuông chiều đó chính là tật hay tự ái, khiến tôi giận bố 2 năm không nói chuyện câu nào.
Nguyên nhân bắt nguồn từ tủ sách đựng đầy những cuốn truyện mà tôi yêu thích từ nhỏ. Có bao nhiêu tiền tiêu vặt tôi đều dành để mua sách báo hết. Từ báo Họa mi, Mực tím, Hoa học trò, cho đến những bộ truyện tranh đình đám tuổi thơ của thế hệ 9X, tôi gần như đều có đủ cả. Đó là bộ sưu tập quý giá đầy kỉ niệm mà có tiền cũng không thể mua được.
Mẹ biết tôi trân trọng tủ sách ấy nên thường giúp tôi lau dọn giữ gìn rất kỹ. Bố cũng biết đó là "kho báu" của con gái cưng, nhưng vì một phút lơ đãng mà tình cha con đã sứt mẻ nghiêm trọng.
Chuyện là 2 năm trước có một đoàn anh chị cựu sinh viên đến nhà tôi chơi nhân dịp 20/11. Bố tôi giữ họ ở lại ăn cơm, có mấy chị vô duyên đi quanh nhà thăm thú xong tự ý vào phòng tôi không xin phép. Họ trông thấy tủ sách truyện toàn "đồ cổ" nên đã xin bố tôi một ít về xem. Bố tôi uống rượu vào không tỉnh táo lắm, nghe láng máng từ "sách" nên gật đầu luôn mà không hề nhớ gì.
Mẹ tôi bận nấu nướng dọn dẹp nên cũng không để ý. Tôi đi học đi làm xa chẳng hề hay biết gì. Đến mấy ngày sau khi về thăm bố mẹ nhân dịp cuối tuần, tôi mới phát hiện ra mình mất rất nhiều thứ, cả sách báo lẫn truyện cũ.
Tôi hốt hoảng hỏi có phải nhà bị trộm không, bố mẹ mới giật mình nhớ ra đoàn khách hôm trước. Mẹ kể có nhìn thấy mấy chị học trò của bố xách túi to túi nhỏ đi về, nhưng mẹ tưởng đấy là sách của họ nên bỏ qua.
Bố tôi vội gọi điện cho hội trưởng của lớp cựu sinh viên đó để hỏi xem có ai cầm sách truyện của tôi về không. Anh ấy xác nhận có mấy chị hỏi xin và bố tôi đã đồng ý.
Họ ở xa, lại mỗi người một nơi nên đòi trả thì hơi cồng kềnh. Tôi nghe xong liền xách vali rời khỏi nhà ngay lập tức. Từ hôm đó tôi chính thức giận bố, không nói chuyện, không trả lời tin nhắn điện thoại suốt 2 năm.
Tôi rất khó chịu và tức giận khi bị mất một phần "kho báu". Dù biết bố không cố tình, nhưng tôi vẫn muốn trút cơn bực dọc vào đâu đó, thế là tôi chọn "chiến tranh lạnh" với bố cho đỡ ức.
Tôi kiếm đủ loại cớ để không về nhà nữa, cắm đầu vào làm thêm để vừa bận rộn vừa có tiền trang trải sinh hoạt. Tết tôi cũng không về, cố tình đặt một chuyến du lịch xa xôi để tranh thủ nghỉ ngơi.
Cũng có vài lần tôi về không báo trước, biết bố không có nhà thì tôi mới vào. Mẹ vừa mừng vừa khóc, khuyên tôi hết lời rằng hãy tha thứ cho bố và đừng giận dỗi nữa.
Thế nhưng cứ nhìn thấy giá sách thiếu hẳn một góc to là trong lòng tôi lại bực, mấy chị học trò của bố cũng không thèm gửi trả đồ cho tôi luôn.
VietBF@sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam
|