10 năm trước tôi cưới em, trong sự ủng hộ, vun vén của hai bên gia đ́nh. Em thua tôi ba tuổi. Trước khi cưới, chúng tôi đă có ba năm yêu đương mặn nồng với nhiều kỷ niệm bên nhau.
Được cha mẹ hai bên giúp đỡ, cộng với khoản tiết kiệm sau vài năm làm việc của tôi và em, chúng tôi vừa mới cưới đă có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Em rất xinh và có duyên, tôi cũng đẹp trai. Tôi làm cho một tập đoàn, em làm cho chi nhánh một ngân hàng, thu nhập của hai vợ chồng đều thoải mái.
Hai năm đầu, chúng tôi rất hạnh phúc khi tận hưởng cuộc sống của một cặp vợ chồng son. Chúng tôi cũng dự định có con ngay sau khi cưới nhưng chờ hoài không thấy. Trừ giờ làm việc, c̣n đi đâu, làm ǵ, chơi ǵ, vợ chồng cũng quấn quưt kè kè như sam.
Rồi em cũng có thai. Khỏi phải nói chúng tôi đă vui mừng như thế nào. Nhưng ông trời không thương. Chúng tôi mất con v́ em bị sẩy lúc mới được ba tháng. Em khóc hết nước mắt. Tôi cũng buồn, nhưng phải ráng gắng gượng mạnh mẽ để an ủi vợ.
Nỗi đau mất con vừa nguôi ngoai th́ tôi được cấp trêи cử sang Nhật học nâng cao một năm với lời hứa hẹn trở về sẽ thăng chức, nắm một vị trí quan trọng về chuyên môn.
Và, có lẽ bước ngoặt của đời tôi, hay đời của chúng tôi, bắt đầu từ đây...
Chắc quư vị cũng đoán được chuyện ǵ xảy ra sau khi tôi sang Nhật.?
Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng em khuyến khích, bảo chỉ có một năm rồi cũng qua nhanh thôi, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng. Vậy mà ngày đưa tôi ra sân bay, em vẫn bịn rịn khóc sưng cả mắt. Tháng ngày bên ấy, chúng tôi vẫn thường xuyên gọi điện tṛ chuyện, hoặc chat, những lúc bận không chat được với nhau th́ gửi mail.
Tôi yêu em, tôi nhớ em. Xa em, tôi vẫn luôn an ḷng v́ biết tính vợ ḿnh ngoan hiền, xưa nay chỉ biết có ḿnh. Thời c̣n yêu nhau, cũng lắm kẻ ve văn nhưng em chỉ biết có ḿnh tôi thôi. Ai theo đuổi, ai tán tỉnh em đều về kể cho tôi nghe hết. V́ vậy, tôi rất yên ḷng vùi đầu vào học tập và công việc. Và từ chối cả những cám dỗ, bởi trong một năm ngắn ngủi ở xứ người đó, có một cô gái tỏ vẻ thích tôi và nhiều lần bật đèn xanh nhưng tôi luôn t́m cách lảng tránh, giữ t́nh đồng nghiệp trong sáng.
Rồi 12 tháng đó cũng qua. Tôi về, em ra sân bay đón, rơm rớm nước mắt, vùi đầu vào ngưc. Vợ chồng son lâu ngày gặp lại, tưởng c̣n mặn nồng hơn cả thủa mới yêu.
Tôi tràn trề hạnh phúc, măn nguyện với t́nh cảm và công việc được khoảng hai tháng th́ sự cố xảy ra. Nó đến bất ngờ quá. Nó làm tôi chết lặng...
... ...
Một sáng tôi có việc ra ngoại thành thăm anh bạn thân. Nhà bạn có mảnh vườn trồng cây rất đẹp. Đối diện bên kia hàng rào là vườn của một nhà nghỉ dạng du lịch sinh thái. Ngồi bên này có thể thấy một dăy pḥng nghỉ trông ra vườn.
Tôi ngồi uống trà với bạn ngoài vườn, đang nói chuyện vui vẻ th́ sững sờ không tin vào mắt ḿnh khi thấy em cặp tay giám đốc chi nhánh của em vào một pḥng bên kia. Họ líu ríu thân mật t́nh tứ lắm, không hề để ư thấy chúng tôi.
Có lẽ những người đă từng bất ngờ phát hiện chồng/vợ ngoại t́nh sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc đó. Sững sờ, ngơ ngác, bàng hoàng, không thể tin được, không biết phải làm ǵ. Tôi cứ ngồi thần người ra, làm bạn ngạc nhiên, phải nhắc.
Tôi nhờ bạn lấy máy quay, nhờ thêm em bạn rồi đi cùng sang cái nhà nghỉ kia. Tôi không nhớ bằng cách nào chúng tôi đă lọt được vào tận cái pḥng đó, để thấy chúng nó… Tôi cũng không hiểu sao lúc đầu hùng hổ như vậy, mà lại chỉ nh́n một cái rồi quay đầu bỏ đi thẳng.
Tôi gọi về cơ quan xin nghỉ mấy ngày rồi t́m đến một resort thuê pḥng, tắt điện thoại, vùi đầu ở đó mấy ngày liền. Sau này nghe kể lại em và gia đ́nh t́m kiếm tôi khắp nơi.
Sau mấy ngày, tôi bật điện thoại. Hàng loạt tin nhắn. Tôi không đọc cái nào. Tôi hẹn em về nhà nói chuyện.
Đến lúc đó, tôi rất tỉnh táo. Tôi về, vào pḥng khách, em đă ngồi chờ sẵn, thấy mắt sưng húp, mặt mày, phờ phạc. Tôi ngồi xuống đối diện em và hỏi:
– V́ sao?
Em ôm mặt khóc, không trả lời.
– V́ sao?
Tôi chỉ nhớ rơ những lời ḿnh nói, v́ tôi nói rất ít. Tôi nhớ sau vài lần hỏi “v́ sao” mà không nhận được câu trả lời, tôi đứng lên định bỏ đi th́ em sụp xuống ôm chặt chân tôi giữ lại, vừa khóc vừa nói. Qua cái đống ngôn từ lộn xộn ấy, tôi cũng hiểu ra câu chuyện mà đến giờ tôi cũng không biết trong đó có bao nhiêu % là sự thật.
Hôn nhân đă là quá khứ. C̣n chăn rau là hiện tại. Nhiều khi chúng ta sống một cách tử tế th́ cuộc đời thật tầm thường. Nhưng khi chúng ta bất cần rồi th́ lại có nhiều màu sắc thú vị lắm.
Em bảo lúc tôi mới sang Nhật, lăo xếp cũng tán tỉnh đong đưa nhưng em luôn giữ khoảng cách. Nhưng một buổi trưa đi ăn tiệc với đồng nghiệp, xe em bị hư nên em gọi taxi. Em buồn nên uống nhiều. Lúc tan tiệc về, lăo xếp t́nh nguyện lái xe đưa về. Lăo đưa em vào thẳng khách sạn. Em say quá nên không biết ǵ…
– Rồi sau đó? Tại sao không tố cáo? Nếu ngại mang tiếng, tại sao không chấm dứt?
Em lại khóc, bảo sau đó lăo xếp xin lỗi, năn nỉ. Chung cơ quan, ra vào đụng mặt, lăo cứ săn đón, em th́ trống vắng bơ vơ…
– Em đă ngủ với nó bao nhiêu lần rồi?
Em gục mặt không đáp, rồi nói sau khi tôi trở về, em đă nói với lăo xếp là chấm dứt quan hệ. Hôm mà tôi phát hiện là bữa hẹn ḥ cuối cùng của cả hai trước khi kết thúc hẳn… ( ha ha, có tin được không???)
Lúc đó em c̣n nói ǵ nữa, đại loại “em măi măi chỉ yêu ḿnh anh”, “tha thứ”, “đừng bỏ em”… nhưng tôi quá chán chường và khinh bỉ, không muốn ở lại nghe thêm nữa.
Tôi lên lầu dọn đồ đạc cá nhân. Em gào khóc, định lao đầu vào tường. Để thoát khỏi cái mớ lầy nhầy lúc đó, tôi giữ em lại, nói thật nhẹ nhàng: “Anh yêu em. Anh không nghĩ rằng chúng ḿnh sẽ chia tay nhau. Nhưng anh cần có thời gian để b́nh tâm lại, để chuyện này trôi qua. Hăy cho anh ba tháng, nhé em”.
Tôi đi, đến nhà bạn tá túc, rồi gọi điện thoại cho người nhà em để có người lên sống với em, kẻo em nghĩ quẩn làm chuyện dại dột. Hôm sau, tôi tới ṭa hỏi và nộp đơn xin đơn phương ly hôn.
Trong thời gian sau đó, có người bạn khuyên tôi nên làm ầm lên, gửi đơn tố cáo kèm bằng chứng là cuốn băng cho nó mất chức, cho nó nhục nhă với đồng nghiệp, người quen… Tôi nghĩ như vậy th́ thường lắm, ai làm chả được.
Những thằng sếp ngày nay hầu hết đều máu gái. V́ ɖu͙ƈ vọng của bản thân, chúng nó cứ như ruồi nhặng ve văn tán tỉnh bất chấp các em cấp dưới đă có gia đ́nh hay chưa. Chúng nó đă gây ra cho bao gia đ́nh tan nát..
VietBF@sưu tập