Các vua phong kiến Trung Quốc khi nào cũng tồn tại một hậu cung với hàng trăm cung tần, mỹ nữ. Để thỏa mãn thú phòng the các vị vua này phải dùng tới "xuân dược". Tuy nhiên dù có thần dược thế nào thì các vị vua cũng sớm qua đời khi tuổi vẫn còn xanh.
Vua Minh Thế Tông rất sùng bái phương thuốc xuân dược bởi nó giúp tăng khả năng phòng the, song chỉ sau 9 năm nhà vua băng hà do ngộ độc thuốc dẫn đến xơ gan chướng bụng rồi qua đời.
Theo Health Sina, hầu hết vua Trung Quốc phải dùng đến những phương thuốc "xuân dược" mới đủ sức hưởng thụ hết số cung tần mỹ nữ trong tam cung lục viện. Đó chính là các loại thuốc tăng cường ham muốn cũng như khả năng cương dương. Một mặt, nó giúp người đàn ông trở thành "đại tướng quân" trong chốn phòng the, song mặt khác cũng rút cạn sức lực và gây ra nhiều hệ lụy về sức khỏe nếu lạm dụng. Loại thuốc này vô tình trở thành nguyên nhân giảm thọ, khiến nhiều vì vua băng hà sớm.
Sử sách Trung Hoa ghi chép rằng: Biết thuốc có hai mặt nhưng vì không muốn bỏ phí hàng nghìn mỹ nữ trong cung, nhiều ông vua tuy đã suy yếu vì tình dục quá độ vẫn cố dùng thuốc để đêm đêm hành lạc, từ đó dẫn đến suy kiệt sức lực và qua đời sớm. Câu chuyện hai cha con vua nhà Minh là Minh Thế Tông và Minh Mục Tông cùng mắc bệnh gan rồi qua đời vì lạm dụng xuân dược là một ví dụ điển hình.
Người xưa kể rằng hai cha con hoàng đế nhà Minh đều rất sùng bái xuân dược và ưu ái trọng thưởng những y nhân luyện thuốc, dâng thuốc. Y sư Đào Trọng Văn nhờ dâng loại thuốc quý giúp vua Minh Thế Tông trở thành "anh hùng trong chuyện ấy" mà được trọng dụng làm giám sát ngự y viện. Phương thuốc kích dục của y sư họ Đào rất hiệu nghiệm, biến ông vua ở tuổi ngũ tuần bỗng trở nên đầy bản lĩnh, có thể mây mưa liên tục với các cung tần mỹ nữ cả ngày lẫn đêm.
Muốn giữ mãi "phong độ" như thế nên hoàng đế liên tục dùng xuân dược với công dụng chính là cường dương, tăng bản lĩnh đàn ông. Bao nhiêu tinh huyết ở tuổi xế chiều nhà vui bị vắt kiệt vào những cuộc mây mưa. Chỉ 9 năm sau khi gặp được "thần y" họ Đào nhà vua đã băng hà do ngộ độc xuân dược. Biểu hiện của chứng này là vàng da, vàng mắt, bụng to, dân gian gọi là xơ gan cổ chướng. Về sau, các thầy thuốc lý giải rằng vua Minh Thế Tông cuối đời bị suy kiệt do dùng quá liều thuốc xuân dược trong suốt thời gian dài.
Sau khi vua Thế Tông qua đời, con trai là Minh Mục Tông thừa kế ngai vàng, cũng thừa hưởng luôn cả tính hoang dâm của cha cùng với phương thuốc xuân dược trên. Vì lạm dụng xuân dược sớm hơn phụ vương nên Mục Tông cũng ra đi sớm hơn cha. Chỉ sau 6 năm ngồi trên ngai vàng, ông đã chết yểu vì chứng bệnh xơ gan y như cha mình. Vị hoàng đế này hưởng dương 36 tuổi.
Tương truyền, phương thuốc mà hai cha con vua Minh sử dụng rất kỳ quái. Vị thuốc quan trọng nhất mà thầy thuốc họ Đào kê là hồng diên, chính là máu kinh nguyệt của nữ nhi. Y sư này cho rằng, hồng diên của các trinh nữ khỏe mạnh, nhất là những cô gái xuất hiện "đèn đỏ" lần đầu tiên là công hiệu nhất. Nó được bào chế cùng với lưu huỳnh rồi luyện thành các viên đan dâng lên cho vua dùng. Chính vì thứ thuốc quái đản này mà Minh Mục Tông đã nhiều lần ra lệnh tuyển chọn hàng trăm nữ nhi sắp đến tuổi dậy thì tiến cung trao cho Hồng Diên để phục vụ cho việc luyện xuân dược.
Therealtz © VietBF