Ông anh gọi về quê khẩn cấp đúng lúc vợ chồng anh chị đang “cơm không lành, canh chẳng ngọt”. Dù sao th́ không khí gia đ́nh như vậy cũng khiến người ta buồn bực, anh bảo ông anh có ǵ cứ nói qua điện thoại nhưng ông cứ dứt khoát bảo “chú thím phải về mà chứng kiến chị dâu chú, tức con vợ tôi bây giờ nó hỗn hào thế nào, nếu không tôi chết cho chúng nó sướng!”.
Anh quá hiểu ông anh gia trưởng đến mức nào và ông luôn luôn tin là ḿnh đang ǵn giữ gia phong. C̣n bà chị dâu vốn thùy mị , nết na, cả đời không căi chồng một câu, tại sao lại xảy ra cơ sự này? Thế th́ phải về chứ c̣n ǵ nữa, đang giận anh cũng chẳng nói với chị, chỉ bảo thằng con là bố về quê ít ngày.
|
H́nh minh họa |
Anh về đến nhà, ông anh đang ngồi bó gối trên cái sập gụ, hất hàm hàm hỏi: “Thím ấy đâu?”. “Nhà em bận, chỉ em về thôi ạ!”. “Hừ, nước sôi lửa bóng thế này, bận cái nỗi ǵ!”. Ông lập tức gọi bà vợ ra, bà này lí nhí chào chú rồi tự kiếm ghế ngồi.
Ông anh hắng giọng: “Giờ có chú đây, ba mặt một nhời, bà hăy nói nguyên văn những thứ mà bà xúc phạm tôi cho chú ấy biết, rồi tôi sẽ nói cách xử lư của tôi với bà”. Bà chị dâu sụt sùi: “Chú biết rồi đấy, tôi về làm dâu nhà này từ khi chú c̣n mặc quần thủng đít. Ông cụ khó tính, phong kiến lắm nhưng mà tôi ra sức chiều chuộng, nào có dám trái ư cụ bao giờ. Đến bà cụ cũng nhiều lúc c̣n không chịu nổi, nói lại cụ, khiến cụ nổi giận mà mạt sát bà, bà cũng phản ứng lại. Anh chú càng già càng giống cái tính khó chịu của ông cụ ngày trước, soi xét từng ly, từng tư. Tôi chỉ nói với ông ấy là đừng bắt chước những cái tính không hay của cụ mà hành hạ vợ con th́ ông ấy khùng lên, tan cửa nát nhà đến nơi rồi chú ạ!”.
Ông anh đập tay xuống phản: “Tôi đă bảo bà nói nguyên văn cơ mà!”. Bà chị rụt rè: “Tôi bảo giờ th́ tôi biết v́ sao mà bà cụ lại ghét ông cụ đến thế!”. Ông anh rên lên: “Chú thấy chưa, nó xúc phạm đến bố mẹ tôi, cũng là bố mẹ chú, mà các cụ đă quy tiên hết rồi, đến thắp hương, tôi c̣n không dám kêu tên các cụ mà nó dám lôi bố mẹ tôi ra mà rỉa rói. Bụng dạ đàn bà độc ác quá chừng chú ơi. Mà chú phải thấy tận mắt cái mặt nó lúc nói câu ấy, cứ câng câng, lạnh lùng, dè bỉu. Con có tội với bố mẹ quá, bố mẹ ơi!”.
Ông anh nấc lên, rồi một bụm máu trào ra miệng, ông đổ vật xuống đất, bà vợ lập tức ngất xỉu. Anh kinh hăi thực sự, lần đầu tiên anh chứng kiến một người “tức hộc máu mồm” mà người đó lại là anh ruột của anh.
Lúc đó, chị cũng vừa đi taxi về đến nơi. Chị nhanh chóng xoa bóp cho bà chị, giục anh vực ông anh lên, lấy khăn lạnh đắp lên mặt. Lát sau th́ cả hai ông bà đều tỉnh. Bà lết đến bên ông nói: “Tôi lỡ lời thôi mà, bụng dạ tôi đâu có thế, ông tha lỗi cho tôi”. Ông lại bụm lấy miệng, bà hốt hoảng chạy ra chỗ khác.
Mấy ngày ở quê khuyên giải để ông anh bà chị làm lành rồi ngay chính bản thân anh chị cũng làm lành với nhau tự bao giờ không biết. Có lẽ sự tác động ghê gớm của cái cảnh mà anh chị vừa chứng kiến th́ cái giận dỗi lặt vặt của vợ chồng chẳng đáng kể ǵ. Trong cuộc sống vợ chồng giận dỗi vớ vẩn rồi lỡ miệng xúc phạm nhau, có thể mang lại hậu quả khôn lường.