Bốn giờ sáng ngày 11-7-2003, cánh cửa sắt pḥng giam tử tù khám Chí Ḥa sẹt mở. Tăng Minh Phụng đă thức đang đọc Kinh Phật.
Hai công an mở c̣ng chân, dẫn Tăng Minh Phụng đến pḥng giám thị, nơi các cán bộ thi hành án đă đợi sẵn. Người đại diện Ṭa án nói với Tăng Minh Phụng: “Chủ tịch nước đă bác đơn xin ân xá của ông. Hôm nay ông phải thi hành bản án tử h́nh Ṭa phúc thẩm đă tuyên”. Vẫn ôn tồn , nhỏ nhẹ, Tăng Minh Phụng nói: “Tôi c̣n nhiều điều cần nói có lợi cho đất nước ”.
Theo yêu cầu của Tăng Minh Phụng, người ta mang đến năm tờ giấy. Tăng Minh Phụng ngồi chăm chú viết kín hết tờ này đến tờ khác, rồi trao cho người đại diện Ṭa án. Một cán bộ công an bưng lên một đĩa xôi, một đùi gà luôc, một trái chuối, một ly cà phê và một điếu thuốc, đó là suất ăn cuối cùng dành cho tử tù trước khi thi hành án. Tăng Minh Phụng không ăn ǵ, cầm điếu thuốc châm lửa hút, và nói với những người thi hành án: “Xin các anh đừng bịt mắt, đề tôi được nh́n thành phố lần cuối!”.
Năm giờ kém mười lăm, Phụng bước lên chiếc xe màu xám, chiếc xe lạnh lùng lăn bánh ra khỏi khám Chí Ḥa lúc mờ sáng.
Đă 9 năm kể từ giờ phút ấy, những việc liên quan đến Tăng Minh Phụng vẫn c̣n, những câu chuyện về doanh nhân trẻ này vẫn làm cho người ta suy vi. Gần đây, khi "giáo sư – tiến sỹ-nhà thơ..." Hoàng Quang Thuận được ông Hữu Thỉnh tổ chức hội thảo thơ thiền để quảng bá cho việc đề cử giải Nôben, th́ những góc khuất trong cuộc đời ông được phát lộ, trong đó có mảng đậm liên quan đến Tăng Minh Phụng. Thực ra, chuyện lâu rồi, mà hiện nay cả nước đang sôi sùng sục về nhiều chuyện lớn hơn, kỳ quái và trơ tráo ở tầm "vĩ mô" hơn, không ai muốn mát thời gian mà nghĩ đến ông Thuận làm ǵ. Nhưng mà như trời khiến, ông Thuận lại "ngựa quen đường cũ", lơi dụng lúc cung đ́nh bận rộn chuyên NQTW4 lai bày tṛ man trá, "đạo văn" và chạy chọt cái giải Nôbel để muốn sánh với Mạc Ngôn bên Tàu, cho nên buộc người ta mới lôi ra để "đặc tả" cho rơ nét thêm chân tướng một kẻ chuyên nghề lừa đảo cao cấp, siêu, kể cả "buôn vua".
Cách đây không lâu, tôi có viết bài báo nhan đề “Chiếc sừng tê giác của Tăng Minh Phụng” đăng trên trang web Lethieunhon, đặt câu hỏi phải chăng Hoàng Quang Thuận đă lấy chiếc sừng tê giác đó. Gần nửa tháng sau, ông Tăng B́nh Trọng lên tiếng, nói tôi “ngậm máu phun người, vu oan cho một người tốt là Hoàng Quang Thuận”. Tôi t́m gặp luật sư Nguyễn Thị Loan, được biết ông Hoàng Quang Thuận có hứa với chị Sửu, con nuôi ông Lê Đức Anh, là sẽ biếu ông Lê Đức Anh chiếc sừng tê giác thứ thiệt để ông trị bệnh. Đề xác minh, tôi đă t́m gặp chị Sửu vào ngày chủ nhật 21-10-2012 .
Chị Nguyễn Thị Ngọc Sửu năm nay vừa tṛn sáu mươi tuổi, quê gốc Nam Định. Trong những năm chiến tranh, cô gái tài sắc này là diễn viên Đoàn văn công Tổng cục hậu cần, từng phục vụ chiến sỹ trên tuyến đường Trường Sơn và chiến trường Cam-pu-chia. Một lần phục vụ bộ đội, chị được gặp tướng Lê Đức Anh. Ông biết chị Sửu có con nhỏ mà vẫn đi chiến trường nên rất thương, nhận làm con nuôi. Chị Sửu nói, bố mẹ cháu nông dân chân lấm tay bùn, cháu đâu dám làm con nuôi vị tướng? Nhưng khi chị về đơn vị, ông Lê Đức Anh vẫn giữ lời đă hứa, quan tâm đến con nuôi, thường gửi đường sữa, thuốc men cho con chị, từ đó mối quan hệ giữa chị và gia đ́nh ông Lê Đức Anh trở nên thân thiết.
Về chuyện chiếc sừng tê giác, chị Sửu kể:
- Hoàng Quang Thuận hứa cho cụ Lê Đức Anh chiếc sừng tê giác, nhưng tôi chờ măi không thấy Thuận đưa. Bỗng một hôm vợ cụ Lê Đức Anh hỏi tôi: “Anh Thuận nói với má, cho ba chiếc sừng tê giác và đă đưa cho thằng Son cầm về sao không thấy? Tôi hỏi anh Son, anh kêu: “Trời đất ơi, có sừng tê giác tê giếc ǵ đâu, chị phải làm cho rơ, kẻo tôi mắc tội ăn chặn của vua th́ chết!".
Tôi biết Hoàng Quang Thuận nói điêu, oan cho anh Son, nhưng để dung ḥa tôi phải nói với bà Lê Đức Anh: “Thuận mới đưa anh Son một mẩu, anh Son đă đưa bác sỹ mài cho ba uống làm tan chỗ máu bầm rồi, má ạ !".
Sau đó tôi t́m đến nhà Hoàng Quang Thuận hỏi: “Ông đưa sừng tê giác cho anh Son thư kư cụ Lê Đức Anh bao giờ ? Thuận run như cẩy sấy, chắp tay vái lia lịa, miệng lắp bắp: “Tôi quên! Chị cứu tôi chị Sửu ? ”.
Tôi nói: “Vậy th́ ói chiếc sừng tê giác ra!”.
Hoàng Quang Thuận dạ, vâng, mở tủ lôi chiếc sừng tê giác to như cái củ măng ra, tỳ vào cạnh bàn, lấy cưa sắt, vừa cưa vừa run, măi mới được một mẩu bằng ba ngón tay đưa cho tôi.
Chiếc sừng tê giác đó là của Tăng Minh Phụng, Hoàng Quang Thuận đă lu loa kêu mất, và ông Tăng B́nh Trọng bảo tôi vu oan, rành rành ra đấy. Một sự thật trần trụi, không thể lấp liếm được.
Chị Sửu bảo trong vụ án Năm Cam, cũng có một bị cáo thuộc diẹn cũng quen nghề “buôn vua”, nhưng xem ra cũng c̣n phải "xách dép" cho Hoàng Quang Thuận.
Với cái mác giáo sư, tiến sỹ và bài thuốc gia truyền, cửa quan nào Thuận cũng lọt vào được. Chị Sửu không nén được cười khi kể lại chuyện Hoàng Quang Thuận đưa chị đến gặp ông Đỗ Mười.
Rơ ràng Hoàng Quang Thuận chẳng đi Mỹ đi Mẽo ǵ, mà đến nhà ông Đỗ Mười, Thuận nói : “Con mới đi Mỹ v, con biếu ông chiếc đồng hồ longgin, tốt lắm !”. Vợ Thuận nói leo: “Con biếu ông chai dầu gió xanh Mỹ tốt lắn ạ!”. Chị Sửu phải bưng miệng không dám cười, v́ chiếc đồng hồ ấy giống hệt chiếc Thuận mới cho anh Thảo chồng chị, là loại đồng hồ dỏm, chỉ đáng giá 5 đô la. Chợ B́nh Tây và các xóm buôn của người Tàu có cả mấy thúng. Vậy mà mặt Thuận vẫn Tỉnh bơ. Thuận c̣n trâng tráo khoe, rằng đợt đi Mỹ vừa qua, Thuận chữa bệnh cho cựu Tổng Mỹ Jimmy Carter được ông ấy trả 1.000.000 đô la (?!).
Trong khi lẻo mép như vậy, th́ Hoàng Quang Thuận lại cấm chị Sửu kêu oan cho Tăng Minh Phụng. Thuận x̣e bàn tay cứa vào cổ ḿnh , ư nói, coi chừng bị cắt cổ đấy!?
Chị Sửu kể tiếp:
- Hồi tháng 8-2000, tôi đang lễ ở đền Trần, Nam Định quê tôi, th́ Hoàng Quang Thuân gọi ra Hà Nội gấp đi gặp Nông Đức Mạnh. Hoàng Quang Thuận khoe, năm 1992, đă mời Nông Đức Mạnh đến thăm Tăng Minh Phụng và nhận Phụng làm em nuôi, nên lần này đi gặp ông Mạnh sẽ t́m được chỗ minh oan cho Tăng Minh Phụng. Không ngờ đến nhà Nông Đức Mạnh, Hoàng Quang Thuận vẫn ra hiệu cấm tôi không được nói về Tăng Minh Phụng. Trong khi Hoàng Quang Thuận nổ như bắp rang, giới thiệu tôi là con nuôi ông Lê Đức Anh, rất được tin tưởng. Th́ ra Hoàng Quang Thuận đưa tôi đến nhà Nông Đức Mạnh để ḷe, để lấy điểm với Nông Đức Mạnh chứ đâu phải để cứu Tăng Minh Phụng.
Thực ra, khi đó người nhà của Tăng Minh Phụng có ư phải nhanh chóng chạy chọt, "không cho nó ăn, nó giết!", nhưng Tăng Minh Phụng nói là Hoàng Quang Thuận lo hết rồi! Khi Tăng Mịnh Phụng nhận ra bộ mặt thật của Hoàng Quang Thuận th́ đă quá muộn, v́ Đại gia giàu sang, tốt bụng, cả tin, không thủ đoạn, nhưng cuộc đời bị thiếu hụt quá nhiều may mắn, đă sắp phải thi hành án tử h́nh. Tăng Minh Phụng đă chỉ vào mặt Hoàng Quang Thuận dằn từng tiếng: “Ông đă lấy của tôi quá nhiều! Tôi chết v́ sự dối trá của ông!".
Hôm đó có chị Sửu và gia đ́nh Tăng Minh Phụng chứng kiến. Hoàng Quan Thuận nép ḿnh phía xa cúi gằm mặt.
Đó là lời cảnh cáo Tăng Minh Phụng dành cho Hoàng Quang Thuận trươc khị bị hành h́nh đúng bày ngáy.
Minh Diện
(Blog BVB)