Ḷng tự trọng của tôi bị người ta dẫm đạp, số tiền mồ hôi nước mắt mà vợ chồng tôi chắt chiu dành dụm cũng bị người ta lấy đi. Mọi chuyện đổi trắng thay đen nhanh đến nỗi tôi không thể kịp trở tay. Tôi như con thuyền nan bơ vơ trước làn sóng dữ không biết nương tựa vào đâu...
…Với tuổi 27 như tôi ở một xă vùng trung du bị coi là gái ế. Vậy nên, tối ngày, gia đ́nh tôi thúc giục chuyện chồng con. Tôi và anh là người cùng huyện và cùng làm công nhân tại một công ty da giầy, bén duyên nhau khi công ty cho đi dă ngoại. Anh hơn tôi 3 tuổi nên cũng muốn t́m vợ để lập gia đ́nh. Cả hai tuy chưa thực sự hiểu nhau, nhưng v́ muốn cưới nên chỉ trong 2 tháng, chúng tôi làm lễ kết hôn.
Mẹ chồng tôi có một ngôi nhà cấp bốn ngay sát nhà đang ở. Sau khi ở chung một tháng, bà bảo cho chúng tôi ra ở riêng tại ngôi nhà cấp bốn ấy. Ngôi nhà ngay sát đường quốc lộ nên vợ chồng chúng tôi bàn nhau nghỉ công việc làm da giày ca kíp, lương bổng lại thấp, mở cửa hàng đại lư bánh kẹo. Sở dĩ chúng tôi có vốn làm ăn là khi tôi cưới, mẹ tôi đă cho tôi 50 triệu để làm hồi môn và 30 triệu đồng tôi tiết kiệm được trước khi lấy chồng. Ngoài ra, tôi vay mượn bạn bè thêm ít nữa để dày vốn kinh doanh.
Tôi phụ trách bán hàng, c̣n chồng tôi phụ trách phần nhập hàng hóa. Công việc kinh doanh khá thuận lợi tỉ lệ nghịch với việc chúng tôi hiếm hoi con cái. Thời gian thấm thoắt qua nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ. Gần 2 năm, tôi không có động tĩnh ǵ về việc có thai. Vợ chồng tôi đành đưa nhau tới bệnh viên tỉnh để khám và được biết v́ một bệnh phụ khoa nên tôi khó có khả năng thụ thai.
Chúng tôi rất buồn. Thời gian sau đó, một mặt, anh tỏ thông cảm và động viên tôi chữa trị, nhưng mặt khác anh lại tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với việc quan hệ vợ chồng. Việc muộn con khiến tôi luôn lo âu và càng mong đợi, càng hy vọng th́ càng căng thẳng hơn. Tôi luôn bị áp lực tâm lư đè nặng càng khiến khó khăn trong việc thụ thai. Thời gian cứ trôi, sự ra đời của một sinh linh bé nhỏ vẫn cứ như một điều ảo tưởng càng làm cho không khí gia đ́nh trở nên nặng nề, khó chịu. Bên cạnh đó là những lời nhắc nhở, hối thúc của gia đ́nh hai bên càng làm cho quan hệ giữa hai vợ chồng mỗi lúc thêm nhiều phiền muộn.
Công việc làm ăn của chúng tôi tiến triển tốt. Đoán chúng tôi tích cóp được một số tiền không nhỏ, mẹ chồng tôi gợi ư chúng tôi xây nhà ở cho đàng hoàng và biết đâu lại có sự tươi mới, chúng tôi sớm có con. Chúng tôi nghe vậy thấy có lư và đồng ư xây nhà. Ngặt một nỗi, tôi phải nằm viện mấy tháng trời cho việc thụ tinh nhân tạo nên không thể quản lư việc xây nhà. Biết vậy, mẹ chồng tôi sang nhà và bảo hai vợ chồng đưa bà tiền để bà gọi nguyên vật liệu giá thành rẻ (v́ bà cũng đang kinh doanh mặt hàng này) và bà cùng chồng tôi quản lư việc xây nhà. Bà bảo tôi cứ yên tâm trong viện lo việc con cái. Tôi lại thấy có lư và trong một buổi tối, vợ chồng tôi đă đưa cho mẹ chồng 10 cây vàng trị giá khoảng 450 triệu đồng để bà lo chi trả nguyên vật liệu và công thợ mà không hề nghĩ ngợi ǵ.
*Với mối quan hệ của mẹ chồng tôi, nên việc xây nhà 3 tầng nhanh hơn dự kiến, chỉ mất 2 tháng. Vui mừng v́ có ngôi nhà khang trang, đẹp đẽ nhưng vợ chồng chúng tôi lại buồn đau khi tôi không giữ được đứa con của ḿnh. Bắt đầu từ đó, chồng tôi thay đổi hẳn thái độ với tôi. Ngày càng lạnh nhạt và thường lấy lư do đi nhập hàng hóa để đi sớm về hôm.
Nghĩ tới việc chồng tôi có phụ nữ bên ngoài mà ḷng tôi quặn thắt. Nỗi lo sợ ấy đă trở thành hiện thực khi một lần tôi bắt gặp chồng tôi lén lút nhắn tin cho người t́nh. Khi bị tôi phát hiện, ban đầu chồng tôi bối rối nhưng rồi, anh thẳng thừng: “Cô có giỏi đẻ cho tôi đứa con, c̣n không th́ không được phép ngăn cấm tôi ngoại t́nh!”. Câu nói của người chồng đầu gối tay ấp bấy lâu khiến tôi chết điếng.
Không thèm đếm xỉa tới thái độ của tôi, anh càng ngày càng công khai mối quan hệ “ngoài luồng” của ḿnh. Trước việc này, tôi đă sang nhà mẹ chồng kể với bà toàn bộ sự việc. Ngỡ mẹ chồng đứng về phía tôi và t́m cách góp ư, ngăn cảnh mối quan hệ bất minh kia nhưng chẳng ngờ mẹ chồng tôi đủng đỉnh: “Cô không đẻ được th́ nó phải gửi giống bên ngoài chứ, không lẽ nhà tôi bị triệt người nối dơi tông đường à?”. Lại một câu nói chát chúa làm tôi không gượng dậy nổi. Tôi nằm ốm suốt gần chục ngày mà không thấy mẹ chồng và anh hỏi han lấy một lời.
Tim tôi đang vỡ nát mà chồng tôi chẳng buông tha. Anh đi đâu về hớt hải khoe: “Tôi sắp được làm bố rồi”. Không để tôi định thần, anh lại gằng giọng: “Cô liệu liệu mà thu xếp, xem ḿnh có xứng đáng ở trong ngôi nhà này không?” Ḷng tự trọng của tôi bị tổn thương ghê gớm. Tôi không thể sống chung với người chồng bội bạc, đă cướp đi ḷng tự trọng, rồi đâm sâu nỗi đau của người phụ nữ khó khăn về đường sinh nở. Ngay đêm đó, tôi đă viết đơn xin li dị. Khỏi phải nói, khi cầm đơn li dị do chính tôi viết, anh mừng rỡ thế nào.
Mẹ chồng cũng biết chuyện chạy sang nhà, chẳng những không mắng mỏ anh mà c̣n vào hùa đuổi tôi: “Vợ chồng cạn t́nh nghĩa th́ cô nên xếp quần áo vào va li mà về nhà mẹ đẻ. Nhà này không chào đón cô nữa”. Tôi nuốt nước mắt để khỏi trào mi, nghẹn ngào uất ức: “Nhà này nhà do vợ chồng con đổ mồ hôi nước mắt xây dựng tại sao con phải ra đi?”. “Nhà này sổ đỏ đứng tên tôi, cô chẳng có quyền ǵ trong này mà đ̣i chia chác” rồi mẹ chồng tôi chối bay chối biến việc vợ chồng chúng tôi đưa cho bà 10 cây vàng, bà bảo ngôi nhà này bà tự bỏ tiền mua đất, tự bỏ tiền xây. Tất nhiên chồng tôi hùa theo lời mẹ để nhanh chóng đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh ta c̣n thách thức: “Cô chẳng có chứng cứ, giấy tờ ǵ, ra ṭa chia tài sản xem ai thắng ai!”.
Thực sự lúc đó, tôi không c̣n tin vào tai, vào mắt ḿnh nữa. Mọi chuyện đổi trắng thay đen nhanh đến nỗi tôi không thể kịp trở tay. Tôi như con thuyền nan bơ vơ trước làn sóng dữ không biết nương tựa vào đâu.
Ḷng tự trọng của tôi bị người ta dẫm đạp, số tiền hồi môn, mồ hôi nước mắt mà vợ chồng tôi chắt chiu dành dụm cũng bị người ta lấy đi. Tôi thành kẻ tay trắng. Tôi đang đau đớn và bế tắc đến tột cùng. Tôi phải làm ǵ đây để lấy lại sự công bằng? Chẳng lẽ lại tố cáo những người đă từng rất thân thích với ḿnh ra chốn công đường?
Minh Thủy (Văn Chấn - Yên Bái)