Vốn dĩ tôi chưa muốn nêu ra những việc làm hèn hạ của CA đối với tôi và người thân quen của tôi thời gian qua, mục đích là để các anh có cơ hội suy nghĩ mà sửa đổi nhân cách của ḿnh. Nhưng các cụ có câu “ cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, v́ thế hôm nay tôi sẽ vạch trần tội ác của các anh trong thời gian qua.
Việc bắt đầu xẩy ra từ cuối năm 2009 cho tới nay. Khi đó, có những người bạn cùng gặp cảnh hoạn nạn với tôi bên Đài Loan (ĐL) đến chơi. Họ đă bị CA quay phim chụp ảnh. Khi về, tất cả trong số họ đều bị CA địa phương và CA tỉnh gọi, mời đi làm việc với những câu hỏi:
- Tại sao lại quen chị Nga?
- Quen ở đâu?
- Có biết chị Nga là đầu năo của tổ chức khủng bố Việt Tân ở Việt Nam không?
- Tại sao lại đến nhà chị Nga ăn cơm?
Những người bạn đó đă khai hết sự thật là quen tôi khi gặp hoạn nạn. Việc họ đến nhà tôi ăn cơm là chuyện b́nh thường của những người bạn khi đến nhà nhau chơi. C̣n việc tôi là đầu năo của tổ chức khủng bố, đă khủng bố ai, khủng bố cái ǵ, CA có bằng chứng th́ cứ đưa lệnh ra mà bắt chứ họ không biết ǵ mà hỏi họ.
Trong số đó, có anh Ban ở Kim Bảng, Hà Nam. Khi về đă bị CA tỉnh và huyện thẩm vấn ṛng ră cả tháng trời. Rồi, CA nói với bạn bè và người thân trong gia đ́nh anh rằng anh là tội phạm nguy hiểm, nên đi đâu làm ǵ đều bị CA theo dơi. Điều đó đă làm cản trở công việc làm ăn sinh sống của anh và gia đ́nh. Anh gọi điện bảo tôi: “Em ơi t́nh cảm của anh em ḿnh khi gặp nạn nó sâu đậm lắm. Điều quan trọng là chúng ta không làm điều ǵ sai trái. Suốt đời này, anh sẽ không thể quên được t́nh cảm đó đâu. Bây giờ v́ sự hèn hạ của chính quyền, tạm thời anh không thể liên lạc với em, đợi khi xă hội thay đổi khi đấy chúng ta lại liên lạc em nhé”.
…Thời gian này, tôi đang kinh doanh đồ gỗ nội thất, nên phải thuê người làm là một thanh niên. Em này đă bị CA yêu cầu theo dơi tôi và cung cấp thông tin cho họ. Em không muốn làm việc phản chủ, nên đă nói với tôi và xin thôi việc.
Từ đó, mỗi tuần CA khu vực lại đến lập biên bản kiểm tra nhân khẩu một lần. Bất kể ai già trẻ trai gái, họ hàng, anh em đến nhà tôi chơi ngũ qua đêm mà tôi đi báo lưu trú với CA phường, đều bị gây khó dễ khi CA tuyên bố là không cho phép họ ngủ qua đêm tại nhà tôi. Tôi yêu cầu CA đưa văn bản cấm th́ họ không đưa, nhưng nữa đêm, lại đến kiểm tra quấy nhiễu. Khi họ về nhà lại bị CA gọi đi thẩm vấn.
Ngày mang thai bé Phú được 7 tháng, tôi bị CA lừa bắt đi thẩm vấn. Họ đă đe dọa sẽ hăm hại mẹ con tôi nếu tôi không nghe theo lời của họ. Khi chuẩn bị sinh bé Phú, bố tôi vừa đi bệnh viện điều trị bệnh Huyết áp cao và Teo lăo về, đă bị CA tỉnh và xă gọi lên xă thẩm vấn về tôi.
Họp chi bộ đảng CS ở xă, CA đưa giấy về nói tôi là đầu năo của tổ chức khủng bố Việt Tân, đợi tôi sinh con xong họ sẽ bắt. Khi họp về, những người đảng viên ngu xuẩn đó đă tuyên truyền khắp làng trên xóm dưới làm họ hàng và gia đ́nh không ai dám gần tôi.
Tết 2010, vợ chồng chị gái là người cho tôi ở nhờ ngôi nhà hiện tại về chơi, đă bị CA tỉnh và xă mời lên làm việc. Họ đă thẩm vấn vợ chồng chị và yêu cầu chị không cho tôi ở nhờ nữa, nhưng chị không nghe. Khi về, chị và gia đ́nh đă gây áp lực với tôi rất nhiều theo yêu cầu của CA là tôi phải chấm dứt việc giúp người lao động gặp nạn, không được giao lưu quan hệ với những người đă từng giúp đỡ khi tôi gặp nạn, phải từ bỏ đạo Công giáo…
Suốt một năm không thuê được người làm v́ ai đến rồi cũng bị CA thẩm vấn, nên tôi đành nghĩ công việc kinh doanh quay sang cho thuê nhà. Thời gian đầu, tên Công nhân viên PBVCT CA tỉnh yêu cầu người thuê nhà theo dơi, rồi cung cấp thông tin của tôi cho hắn. Người này không nghe. Chúng chuyển sang điều tra bản thân và gia đ́nh họ hàng, rồi thu giữ sổ tạm trú của người đó, không cho con họ nhập học, với yêu cầu nếu chuyển ra khỏi nhà tôi th́ CA sẽ trả lại. Kết quả là người đó đă phải chuyển đi.
Từ đó đến nay, có nhiều người đến hỏi thuê; khi thảo luận xong, chỉ c̣n ngày chuyển đến, là họ đều mất hút. Tôi hiểu đă có sự can thiệp của CA.
Những người bạn của tôi bị ốm đau, chết, hay chuẩn bị cưới vợ cưới chồng đều bị CA đến yêu cầu không được báo cho tôi biết, hay không được mời chúng tôi. Điều đó đă được đăng trong bài AI LÀ KHỦNG BỐ.
Trước ngày 10/05/2012 vài hôm, chị Trúc quê Bắc Giang có gọi điện hỏi tôi mấy điều luật lao động của người lao động nước ngoài tại Đài Loan. Ngày 10/05, CA tỉnh Bắc Giang tên Thoan số ĐT 0987825292 đến nhà thẩm vấn chị việc tại sao lại điện thoại cho tôi và rất nhiều điều về tôi.
Chị Luận cũng quê Bắc Giang v́ chị em chơi với nhau từ khi gặp hoạn nạn bên ĐL, giờ về t́nh cảm vợ chồng có xẩy ra căng thẳng, chị gọi điện tâm sự để giải thoát tâm lư. Vài ngày sau cũng bị CA tỉnh đến thẩm vấn gây áp lực, yêu cầu chấm dứt mối quan hệ với tôi.
Anh Thông quê Kim Bảng, Hà Nam có vợ bị tai nạn giao thông phải mổ năo tại Đài Loan, cần làm giấy uỷ quyền và các thủ tục giấy tờ để chữa bệnh và đ̣i quyền lợi cho vợ. V́ ở gần nên anh trực tiếp đến nhà để tôi tư vấn, chỉ dẫn cho anh cách làm. Khi giấy tờ chưa làm xong, anh đă bị CA tỉnh thẩm vấn, cấm đoán nhiều lần. Từ đó, mỗi khi có việc ǵ, anh lại phải mua xim ĐT lẻ để gọi cho tôi.
Bản thân tôi v́ hoàn cảnh gia đ́nh nghèo khó lại hay bị ốm đau, và khi học hết lớp 7 tôi đă phải nghỉ học ở nhà làm việc kiếm tiền phụ giúp gia đ́nh để các anh chị em của tôi được đi học, nên tôi hiểu việc học để có kiến thức nó rất quan trọng trong đời sống.
V́ thế từ năm 2009 cho tới nay tôi vẫn làm Hồ sơ xin trợ cấp học bổng cho các em học sinh nghèo học giỏi mà tôi biết. Trong số đó có chị Diệu quê Thanh hoá có con gái thi đỗ Đại Học Nông Nghiệp năm 2011-2012 làm đơn gửi cho tôi.
Ngày 14/09/2011, chị Bích, số ĐT 0976177528, bị CA tỉnh gọi điện đe doạ. Nếu nhận học bổng từ tôi th́ con chị đi học có chuyện ǵ đừng trách họ. Chị gọi điện báo cho tôi như thế. Một tiếng rưỡi sau CA tỉnh, xă đến nhà trực tiếp đe doạ: “Chúng tôi đă điện thoại cho chị mà chị không nghe. Giờ, chúng tôi trực tiếp đến nói với gia đ́nh. Nếu gia đ́nh chị vẫn ngoan cố, con chị đến trường học có chuyện ǵ xẩy ra, chị đừng trách chúng tôi không nói trước”.
Anh Phẩm quê Thanh Hoá (là cậu của Paulus Lê Sơn) cũng làm hồ sơ xin trợ cấp học bổng cho con gái năm học 2011 -2012 cũng bị CA tỉnh giới thiệu tên Nghiêm về tận nhà những 03 lần, yêu cầu không được nhận học bổng từ tôi. Anh đă trả lời với CA rằng: “Con tôi học giỏi, gia đ́nh khó khăn. Bất kể ai quan tâm đến con tôi, tôi đều nhận cả, v́ đấy là t́nh cảm của họ và là sự động viên tinh thần rất lớn để con tôi vươn lên trong học tập”.
Ngày 10/07/2012, người bạn quê Quảng b́nh gọi điện ra thông báo bạn chuẩn bị cưới vợ, nhưng chưa kịp gọi điện mời bạn bè đă bị CA xă đến chuyền đạt lệnh của cấp trên yêu cầu bạn không được mời chúng tôi.
Ngày 24/07/2012, người chị con của chị gái mẹ đẻ ra tôi đến chơi, khi về chị đă bị Phó chủ tịch xă gọi điện hỏi thăm. Chiều 26/07 CA xă đưa CA tỉnh đến nhà chị thẩm vấn mối quan hệ của chị với tôi và lư do tại sao lại đến nhà tôi chơi, có biết tôi làm những ǵ không..v.v… Chị sợ hăi gọi điện nói với bố mẹ tôi, và tôi đă được một trận giáo huấn của gia đ́nh.
Ngày 31/07/2012, tôi cùng một người bạn đi thăm viếng 100 ngày của một bác ở Nam Định. Biết tin chúng tôi đến, nhiều người bạn cùng quê Nam Định đă phải dùng xim lẻ để gọi hỏi thăm, ngay cả có người đến gặp giao lưu để kể cho chúng tôi nghe việc bị CA và chính quyền địa phương áp bức chỉ v́ khi gặp nạn bên ĐL đă đến VP của Linh mục Nguyễn Văn Hùng nhờ giúp đỡ.
Trong mọi xă hội, mọi thời đại giúp đỡ người gặp nạn là điều tốt lành, nhưng trong xă hội VN hiện nay do Đảng Cộng Sản cai trị th́ giúp người gặp nạn là phạm tội. Người gặp nạn cầu cứu sự giúp đỡ là điều căn bản của sự sinh tồn, nhưng chính quyền do ĐCS Việt Nam cai trị lại cho rằng đấy là điều phạm pháp.
Các thành viên của Đảng Cộng Sản VN là Công An luôn luôn xưng danh là đại diện của Đảng của Nhà nước để đàn áp người dân một cách vô liêm sỉ, bất chấp đạo lư làm người, bất chấp luật pháp. Điều đó đă chứng tỏ họ chỉ là những kẻ Tiểu Nhân !
Trần Thị Nga
Theo hennhausaigon2015