(GDVN) - "Đă mất tiền bỏ ra để ăn mà lại c̣n bị nghe mắng, nghe chửi từ những người chủ hàng như vậy th́ lẽ nào, những người đi ăn phở ở Hà Nội cứ phải cúi mặt mà ăn hay sao?...", độc giả Nguyễn Thu Hoài bày tỏ.
Câu chuyện xung quanh văn hóa phục vụ của không chủ hàng, nhân viên tại Hà Nội bị lưu danh thành tiếng xấu "bún mắng, cháo chửi" trong những ngày qua đang trở thành đề tài tranh luận sôi nổi của đông đảo bạn đọc đă từng đến và đang sinh sống trên mảnh đất thủ đô. Một trong ư kiến đó là của độc giả Nguyễn Thu Hoài. Để rộng đường dư luận, ṭa soạn xin đăng tải toàn bộ nội dung bài viết này. Mời bạn đọc cùng theo dơi:
Quả đúng như ư kiến của nhiều người đă chia sẻ: "bún mắng, cháo chửi" đă khiến cho không ít du khách phương xa dù chỉ một lần đến và ngay cả những người dân sống ở Hà Nội cũng được phen "hoảng hồn".
![](http://giaoduc.net.vn/Uploaded/thanhchung/2012_07_14/pho-xep-hang-GiaoducVietNam2%20copy.jpg)
Không lẽ đi ăn phở ở Hà Nội th́ cứ phải cúi mặt mà ăn hay sao? (Ảnh: Internet).Bạn đă bao giờ đi ăn mà gặp phải kiểu: ăn bún bị mắng, ăn cháo bị chửi?
* Nhiều lần
* Thỉnh Thoảng
* Chưa bao giờ
* ư kiến khác
Không "hoảng" sao được khi mà những người mua hàng đă vừa phải bỏ tiền ra để ăn ấy vậy mà lại phải hứng chịu biết bao nhiêu lời mắng, chửi thậm tệ, thậm chí c̣n "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" của một số chủ hàng...
Và cũng chẳng thể không "uất ức" khi cái danh "khách hàng là thượng đế" ở nhiều nơi c̣n được treo thành các bảng khẩu hiệu nhưng thực tế cách đối xử với khách hàng lại hoàn toàn ngược lại.
Người xưa vẫn có câu "trời đánh c̣n tránh miếng ăn" và ở nhà, trong bữa ăn, dù có tức bực mấy với con cái bố mẹ cũng không nỡ mắng chửi. Ấy vậy mà ở đây, khách hàng không những đă mất công đến ăn, đă phải bỏ tiền ra để được ăn mà vẫn bị nghe mắng, nghe chửi. Đó là một điều nghịch lư hết sức.
Điều đó cũng cho thấy rơ một thực tế về sự thiếu thốn trong hiểu biết về văn hóa kinh doanh của các chủ bán hàng. Họ cứ có tiền, có vốn, có địa điểm, có nghề là sẵn sàng mở cửa hàng, sẵn sàng bán hàng c̣n những điều đối xử với khách như thế nào, châm ngôn kinh doanh thế nào dường như họ chẳng mấy quan tâm.
Có ư kiến cho rằng, do các thức ăn ở đấy ngon mà giá rẻ, khách đến đông nên đôi khi chủ hàng cũng "chảnh" và đó là một phần nguyên nhân gây ra cái cảnh "bún mắng, cháo chửi". Nếu xét ở một khía cạnh nào đó th́ có thể đúng nhưng nếu xét trên văn hóa bán hàng, văn hóa truyền thống của chúng ta th́ nguyên nhân đó không thể chấp nhận được.
Anh đă làm ngon, bán giá rẻ, khách đến đông th́ anh càng phải ư thức được về sự tôn trọng đối với mỗi khách hàng đến với ḿnh chứ không phải nổi lên rồi là "chảnh" là "coi thường" khách hàng. Theo quan điểm cá nhân của tôi, th́ đó là kiểu làm ăn manh mún, chộp giật, không biết nh́n xa trông rộng.
Và như một nhà nghiên cứu đă nói, một bộ phận chủ hàng ở Hà Nội vẫn mang theo mặt trái của căn tính nông dân, thích mang mắng chửi vào kinh doanh.
Nhưng cũng có một thực tế hiện nay, mặc cho những chủ hàng "văng" đủ các thứ trên đời ra th́ khách đến ăn vẫn cứ đông đúc, thậm chí nhiều người c̣n chấp nhận xếp hàng, đứng bưng bát để ăn.
Sẽ càng không thể chấp nhận được hơn với cái sở thích quái dị của một số người c̣n đến ăn để xem bà chủ hôm nay có chửi ai hay không với suy nghĩ: "Họ chửi ai chứ chẳng phải chửi ḿnh,...".
![](http://giaoduc.net.vn/Uploaded/thanhchung/2012_07_14/pho-xep-hang-GiaoducVietNam.jpg)
Cảnh xếp hàng ăn phở ở Hà Nội (Ảnh: Internet).
Tôi không tự kiêu về văn hóa của chính bản thân nhưng tôi dám khẳng định rằng, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận thưởng thức cái "ngon" theo kiểu như vậy.
Người ta nói ăn ngon không phải chỉ ở mỗi cái thưởng thức hương vị từ đầu lưỡi mà ăn ngon c̣n ở cả "mắt thấy, tai nghe". Liệu rằng ngồi ăn như vậy th́ có khác nào với câu ca mà các cụ xưa đă dạy: "miếng ăn là miếng nhục" không đây.
Sống trên đời th́ phải ăn nhưng ăn làm sao cho ra ăn, chứ không phải bạ đâu cũng ăn, bạ đâu cũng ngồi. Người Hà Nội xưa theo tôi biết, không bao giờ như vậy cả.
Với cá nhân tôi, đi ăn ở đâu, ăn với ai luôn được tôi quan tâm trước hơn so với việc sẽ ăn cái ǵ. Người bán hàng đă vô văn hóa nhưng đúng là ở đây cũng cần phải xem lại ư thức của chính những khách hàng.
Tôi nghĩ rằng, ai cũng có trong ḿnh danh dự, ḷng tự trọng, không ai muốn bị người khác chửi, động chạm đến danh dự của ḿnh cả. Hơn thế, trong trường hợp này, những khách hàng c̣n là những người bỏ tiền ra "nuôi béo" các chủ hàng th́ đâu thể để những thứ xấu xí, tạp nham đó tồn tại được.
Như tôi đă nói ở trên, những khách hàng đă phải bỏ công để đến, bỏ tiền ra để ăn mà lại c̣n bị nghe mắng, nghe chửi như vậy là không thể chấp nhận được. C̣n những khách hàng đă như vậy mà vẫn thờ ơ, vẫn bàng quan, th́, tôi xin hỏi rằng, có lẽ nào, đi ăn phở ở Hà Nội cứ phải cúi mặt mà ăn hay sao?
* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả
Độc giả Nguyễn Thu Hoài