Ghế đá công cộng: Muốn ngồi hăy… trả tiền! Ghế đá công cộng là của chung nhưng không ít người gặp phải t́nh huống “dở khóc dở cười”: có ghế mà không được ngồi, hoặc muốn ngồi th́ phải trả… tiền nước.
Muôn kiểu “xí chỗ” ghế đá công cộng
Đường Thanh Niên (Hà Nội) vốn là địa điểm tham quan, thư giăn của nhiều người, đây c̣n là chốn hẹn ḥ lư tưởng cho các bạn trẻ. Thế nhưng rất nhiều người bức xúc trước t́nh trạng có ghế đá công cộng mà không được ngồi, nếu muốn ngồi th́ phải... trả tiền uống nước.
Thu Hà - Sinh viên năm thứ nhất Học viện Báo chí & Tuyên truyền - cùng bạn đi lễ chùa Trấn Quốc, tiện thể ra đường Thanh Niên ngắm cảnh Hồ Tây. “Bọn em đi bộ một đoạn, chủ bụng t́m ghế đá ngồi cho đỡ mệt. Đi gần hết con đường rồi mà hầu như chỗ năo cũng có người. Nhưng “ức” nhất là những ghế đá có vị trí “đẹp” đều bị các cô bán trà đá “chiếm dụng” làm của riêng” - Hà chia sẻ kỷ niệm lần đầu tham quan Hồ Tây.
Ghế đá công cộng thuộc "quyền sở hữu" của các chủ quán nước
Đi dạo trên đường Thanh Niên, phóng viên cũng nhiều lần thắc mắc tại sao có ghế đá bỏ trống mà nhiều người lại không ngồi, chỉ đứng ngắm cảnh, nói chuyện. Sau nhiều lần quan sát mới biết rằng ghế đá công cộng đều đă bị chủ quán nước “chiếm dụng” công khai.
Con đường Thanh Niên chỉ khoảng gần 1 km nhưng có đến hơn chục quán nước. Điều lạ là chủ quán coi những chiếc ghế đá công cộng phục vụ người dân là phương tiện buôn bán. “Địa bàn” kinh doanh được phân định rơ ràng: Mỗi người một đoạn vỉa hè; ghế đá công cộng nào thuộc khu vực của ai th́ người đó tự “đánh dấu”.
Có muôn kiểu người bán hàng “xí chỗ” ghế đá công cộng. Các cô bán nước “vô tư” đặt bàn ghế, hàng hóa ngay sát hàng ghế đá nên chẳng mấy người “to gan” dám chen chân vào đó ngồi. Các cô c̣n “cao tay” khi đặt nào là vỏ dừa, can nước, tấm đệm ngồi… trên ghế đá để “đánh dấu”. Thế nên, rốt cuộc ai muốn được ngồi ghế đá công cộng ngắm cảnh th́ phải uống nước, nghĩa là phải trả tiền…
Những tấm đệm ngồi...
... hay những can nước được chủ quán dùng để "xí chỗ" ghế đá.
Muốn ngồi phải… trả tiền!
Vừa ngồi xuống ghế đá trên đường Thanh Niên, Hưng - sinh viên năm thứ 4, ĐH Mỏ địa chất Hà Nội và bạn gái tṛn mắt sửng sốt khi cô bán nước đi tới đon đả bảo hai đứa gọi đồ uống. Khi Hưng và bạn gái lắc đầu, cô này lập tức quay ngoắt 180 độ, quát: “Không uống th́ đứng dậy cho người khác c̣n bán hàng. Không bỏ tiền c̣n đ̣i ngồi ghế”. “Lúc đó, hai đứa được phen bẽ mặt, chỉ lẳng lặng đứng dậy đi chỗ khác”, Hưng than thở.
Chung cảnh ngộ với Hưng, chị Lan, nhân viên công ty Kona cũng vừa ngồi xuống ghế đá th́ chủ quán nước bê khay đồ ăn, nước uống đến, bảo chị chọn. Chị Lan chia sẻ: “Biết là phải mua đồ ăn, uống nước mới được ngồi nghế đá, nhưng lúc đó mỏi chân quá rồi nên đành nhắm mắt rút tiền thôi”.
Muốn ngồi ghế đá công cộng th́ phải chấp nhận trả tiền... mua nước uống.
T́nh trạng ghế đá công cộng bị chủ quán nước “chiếm dụng” đă trở nên phổ biến trên đường Thanh Niên. Điều này gây bức xúc cho người dân, đặc biệt gây mất văn hóa - thẩm mỹ v́ đường Thanh Niên vốn có nhiều khách du lịch nước ngoài đi lại.
Bác Tâm sống gần Hồ Tây bức xúc: “Tôi thường xuyên dẫn cháu ra đây tập thể dục. Nhưng nhiều khi có ghế đá mà không được ngồi, rất bực ḿnh. Đi bộ măi mà không ngồi nghỉ th́ ai mà chịu được”.
T́nh trạng ghế đá Hồ Tây bị chiếm dụng đă trở trành “chuyện thường ngày ở huyện” nhưng h́nh như cơ quan chức năng nơi đây không hề biết? Hay biết cũng… mặc kệ?
Theo Dương Miền
Gia đ́nh & Xă hội