Hai bị cáo cúi gằm mặt trước ṭa, trước khi bập vào nhau và bập vào những chuyến hàng trắng tội lỗi, mỗi người đă từng có một mái ấm gia đ́nh riêng. Vịn vào đời nhau, những tưởng sẽ sống xứng đáng khi có thêm đứa con chung làm sợi dây ràng buộc, nhưng v́ tiền, họ đă đánh mất tất cả.
Hai đứa trẻ hồn nhiên tại phiên ṭa xét xử bố mẹ chúng.
Để rồi, trước phiên ṭa hôm nay, trong khi cặp vợ chồng hờ chờ đợi bản án thích đáng cho hành vi coi thường pháp luật của ḿnh th́ hai đứa trẻ, một lên 10 và một đứa 4 tuổi, vẫn vô tư hồn nhiên nô đùa chờ đợi bố mẹ đă khiến cho không ít người dự khán ngậm ngùi rơi lệ.
Cặp vợ chồng hờ khóc như mưa trước ṭa.
Thẩm phán Nguyễn Thị Thanh, ṭa án nhân dân tỉnh Nghệ An chia sẻ, có lẽ đó là phiên ṭa buồn nhất trong cuộc đời làm nghề mà chị đă phải chứng kiến.
Trong số hàng trăm phiên xét xử, chuyện bị cáo bật khóc nức nở giữa ṭa, hay những đứa trẻ vô tư xuất hiện giữa công đường để nghe phán quyết của pháp luật dành cho cha mẹ hoặc người thân của chúng khi họ gây ra tội lỗi (mặc dù có thể chúng chỉ nghe mà không hiểu ǵ) cũng không phải là chuyện quá đỗi hiếm hoi.
Nhưng không hiểu sao, khi chứng kiến cảnh hai vợ chồng hờ buôn ma túy khóc dấm dứt trước ṭa, cùng với đó là h́nh ảnh hai đứa trẻ ngây thơ vô tư nô đùa nhảy nhót tung tăng trong phiên ṭa hôm ấy đă khiến ḷng chị trĩu nặng.
Xót ḷng chuyện hai đứa trẻ trong phiên ṭa
Đó là câu chuyện bên lề phiên xét xử vụ án mua bán trái phép chất ma túy đối với các bị cáo là cặp “vợ chồng hờ” Nguyễn Thị Hằng, sinh năm 1977, trú tại phường Hồng Sơn, thành phố Vinh; Nguyễn Văn Thành, sinh năm 1970, trú tại thị trấn Nam Đàn và bị cáo Phan Văn Thủy, sinh năm 1979, trú tại xă Trung Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An vào một ngày cuối cùng của năm 2011.
Phiên xét xử mà hôm ấy rất ít người dự khán. Thế nhưng, trong số ít người hiếm hoi có mặt ấy, hai đứa trẻ con sau phút ngơ ngác ban đầu đă chạy nhảy, nô đùa nhau váng cả một góc khuôn viên ṭa án lại khiến cho người ta không khỏi động ḷng trắc ẩn.
Chúng là hai anh em, cùng mẹ nhưng khác cha, kết quả của mối t́nh ngoài chồng vợ. Hai trong số 3 bị cáo đang đứng trước vành móng ngựa chính là bố và mẹ của chúng. Đứa lớn tên là Nguyễn Văn Thịnh, năm nay vừa tṛn 10 tuổi và đang học lớp 4. C̣n đứa em gái tên Uyên, chỉ mới 4 tuổi đầu.
Chúng đến tham dự phiên ṭa cùng bà ngoại, thực chất là muốn được gặp bố mẹ bởi đă lâu lắm rồi, kể từ hôm công an đến khám nhà và bắt bố mẹ đi, cả hai anh em chỉ mới được gặp duy nhất một lần tại nhà giam. Nhưng chẳng nói được với nhau điều ǵ v́ cả bố lẫn mẹ đều khóc khiến chúng cũng ̣a theo nức nở mà không hiểu v́ sao lại thế.
Chưa muốn nói đến những diễn biến chính trong phiên xét xử, bởi ḍng cảm xúc chùng buồn, đối lập giữa một bên là nỗi day dứt, ân hận của bố mẹ tội lỗi và một bên là sự ngây thơ đến nhói ḷng của hai đứa trẻ trong giây phút nghị án cứ ám ảnh, bám riết lấy câu chữ khi tôi ngồi viết lại những ḍng chữ này.
Đầu tiên là tin buồn nhất mà có lẽ không ai trong đời muốn nghe, trong hoàn cảnh này lại càng không, nhưng là người làm cha làm mẹ, hơn ai hết bà mẹ già của bị cáo Nguyễn Văn Thành hiểu rằng, không nói lúc này th́ không nên nói lúc nào nữa. Vậy nên, khi được phép, bà ngậm ngùi thông báo cho con trai tin xấu, rằng ông ngoại qua đời 5 hôm trước.
Đờ đẫn một lúc, bị cáo này mới khẽ ngước nh́n mẹ ḿnh, hỏi rất nhỏ như thể sợ ai nghe thấy: “Ông đi có thanh thản không mẹ”? Bà mẹ già khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Rồi mẹ con họ lại ch́m trong im lặng, không ai buồn nói với ai thêm điều ǵ khác.
Trong khoảnh khắc trầm lắng ấy, như thể cần một người chia sẻ, bà mẹ khốn khổ này quay sang tôi phân trần: “Nhà tôi mấy đứa con, đứa mô (nào) cũng ngoan ngoăn cả. Chỉ có cái thằng Thành là nói bao nhiêu lần rồi nó cũng chịu sửa chữa.Tôi đă khóc bao nhiêu nước mắt rồi mà nó vẫn hư thân mất nết, nghe theo lời rủ rê của bạn xấu để đi buôn ma túy”.
Đoạn, bà bất ngờ quay sang ch́ chiết “con dâu hụt” đang ôm đứa con riêng thậm thụt trong nước mắt, nếu nó không bám lấy con trai bà, phá tan cái gia đ́nh hạnh phúc của con trai bà và lôi kéo để tiếp tục đi bán ma túy th́ chắc bây giờ Thành đă không phải ngồi đây nghe phán quyết đời ḿnh.
Bà bảo, con trai bà đă hai lần ngồi tù v́ ma túy, nó đă biết sợ. Tất cả là do Hằng lôi kéo, dụ dỗ. Rồi bà lại quay sang sụt sùi, thôi đành vậy, đă ở vào cái hoàn cảnh này cùng nhau rồi, đổ vấy tội vạ cho nhau làm chi nữa, chỉ thêm đau ḷng.
Hai đứa bé thơ thẩn nép ngoài cửa lấm lét nh́n vào trước khi được phép đến gần bố mẹ chúng. Ôm đứa con gái một lúc, Nguyễn Thị Hằng đẩy sang cho “chồng” rồi cứ ôm lấy thằng Thịnh mà hỏi thăm. Hằng khóc, thằng Thịnh cũng khóc, Thành cũng khóc, chỉ con bé Uyên chưa hiểu chuyện ǵ, thấy được bố bế lại cười khanh khách. Nó khoe bố tờ giấy bạc 100 ngh́n đồng.
Số tiền này người vợ trước của Thành đă cho nó lúc năy để hai anh em mua quà. Nghe mẹ dặn ḍ một lát, thằng bé lại dẫn em ra ngoài sân chơi. “Mẹ dặn em phải ngoan, học cho giỏi rồi mẹ sẽ về. Nhưng mà mẹ chẳng nói bao giờ về cả”, ánh mắt thằng bé trở nên xa xăm.
Nó không nh́n vào tôi, cũng không nh́n vào em gái mà hướng tầm mắt lên cao, tay vân vê con tôm được bện bằng những sợi thép màu, món quà nó vừa được ai đó tặng ngay khi bước chân vào ṭa án và nó cứ thế giữ khư khư như thể thần hộ mệnh của buổi sáng định mệnh của gia đ́nh.
Kết cục đau ḷng của cặp “vợ chồng hờ” buôn ma túy
Nguyễn Thị Hằng, người đàn bà gây được không ít sự chú ư trong phiên ṭa hôm ấy bởi nhan sắc thường thường bậc trung, tuổi đời cũng chưa từng trải (35 tuổi) nhưng đă có quá khứ bất hảo. Sinh ra trong gia đ́nh nghèo, Hằng không chăm, không siêng, lại nhác học nên sớm bỏ ngang đi làm với gia đ́nh.
16 tuổi, Hằng ra Hà Nội t́m việc làm rồi quen và yêu một người đàn ông (mà theo chị ta trần t́nh là không muốn nhớ tên nữa) ở Hoài Đức, Hà Nội. Trong khoảng thời gian từ năm 1997 đến 2003, Nguyễn Thị Hằng đă sống như vợ chồng với người này và có một cậu con trai, đứa bé ấy chính là cháu Thịnh. Sau đó, v́ công việc không thuận, lại không hôn thú nên qua vài lần căi vă, họ chia tay nhau không hẹn ngày gặp lại.
Hằng ôm con về Vinh mở cửa hàng tạp hóa mưu sinh qua ngày. Đến năm 2006, nhân duyên một lần nữa lại neo lại đời thị khi gặp và đem ḷng yêu thương Nguyễn Văn Thành, một kẻ buôn ma túy sừng sỏ đội lốt gă thợ hồ nhập cư. Nhưng thân phận không hề ǵ, t́nh yêu đă làm cho người đàn bà này mụ mị.
Họ cứ sống như thế bất luận dư luận, Hằng và Thành chung sống như vợ chồng với nhau được gần 2 năm và sinh được một cô con gái. Lúc này, chồng hờ mới thú nhận là ḿnh đă có một gia đ́nh với 2 cậu con trai, đứa lớn đang học lớp 11, đứa nhỏ đang học lớp 7.
Giận người t́nh nhưng đă trót đâm lao, Hằng chấp nhận làm người đàn bà thầm lặng bên cuộc đời của hắn mà không hề so đo hơn thiệt. Mụ mị đến độ, khi biết Thành được giới giang hồ thành Vinh nể sợ với thành tích “không sợ cơm tù”, thị vẫn dung nạp hắn vào đời ḿnh.
Trước khi vụ án mua bán trái phép chất ma túy này được phanh phui, Nguyễn Văn Thành đă 2 lần “xộ khám” cũng v́ bập vào cái chết trắng như định mệnh cuộc đời. Ngày 26/2/2004, Nguyễn Văn Thành bị TAND thành phố Vinh tuyên phạt 39 tháng tù.
Đến ngày 2/6/2009, Thành tiếp tục bị TAND thành phố Vinh tuyên phạt 18 tháng tù về tội mua bán trái phép chất ma túy và mới thi hành xong án phạt vào tháng 5/2010. Biết được quá khứ bất hảo đó của người t́nh, Nguyễn Thị Hằng không những không khuyên can hắn quay đầu hướng thiện mà lấy lư do cần tiền, thị đă cổ súy rồi cùng chồng đi buôn cái chết trắng.
Để phải đứng trước vành móng ngựa nghe luật pháp luận tội ḿnh hôm nay, các bị cáo mà đặc biệt là cặp vợ chồng hờ Hằng và Thành đă có một “con đường tội ác” khá chóng vánh. Theo cáo trạng, vào ngày 19/7/2011, một người đàn ông tên Hùng (không xác định được danh tính và địa chỉ cụ thể) gọi điện thoại vào máy Hằng đặt vấn đề mua 2 cây hêrôin.
Hằng gọi điện cho một đối tượng tên là Phan Thị Chín ở trị trấn Đô Lương (hiện đang bỏ trốn) thỏa thuận mua 2 cây hêrôin với giá từ 30 - 32 triệu đồng/cây tùy thuộc vào trọng lượng của từng cây. Thỏa thuận xong giá cả, Phan Thị Chín nhờ em trai ḿnh là Phan Văn Thủy mang xuống thành phố Vinh cho Hằng.
Nhận được “hàng”, Nguyễn Thị Hằng gọi điện cho người đàn ông tên Hùng để giao dịch. Vào khoảng 20h30’ ngày 19/7/2011, khi hai vợ chồng Nguyễn Thị Hằng và Nguyễn Văn Thành đang bán số ma túy trên cho đối tượng tên Hùng tại đường Lê Huân, thành phố Vinh th́ bị phát hiện và bắt quả tang. Phan Văn Thủy cũng bị bắt ngay sau đó. Số hêrôin thu được trong vụ án này có trọng lượng 72,750g.
Trước vành móng ngựa, Nguyễn Thị Hằng và Nguyễn Văn Thành đă thành khẩn khai báo mọi hành vi phạm tội của ḿnh. Với hành vi mua bán trái phép chất ma túy, Nguyễn Thị Hằng bị tuyên phạt 13 năm tù giam, Phan Văn Thủy 14 năm tù. Riêng Nguyễn Văn Thành, trong vụ án này chỉ giữ vai tṛ phụ nhưng do không biết ăn năn hối cải nên không được hưởng các t́nh tiết giảm nhẹ và phải chịu mức án 16 năm tù giam.
Nghe ṭa tuyên bản án nhưng dường như, Nguyễn Thị Hằng không mấy bận tâm, điều mà người đàn bà này luôn nghiêng tai lắng nghe là tiếng con gái thị thỉnh thoảng lại khóc ré lên ở ngoài sân. Những lúc như thế, thị lại lén quay ra đưa mắt kiếm t́m.
Có lẽ, thị đang rất nhớ con và đang rất ân hận khi biết rằng, ḿnh sẽ phải xa nó đằng đẵng trong thời gian dài phía trước. Trong khi ngoài sân, hai đứa bé đang chạy nhảy quanh chiếc xe bít bùng. Chúng hồn nhiên giành nhau con tôm được bện bằng những sợi thép màu. Giành không được với anh, con bé khóc ré lên một lát rồi im, lại khanh khách cười đùa.
Nô đùa chán, Thịnh kéo em gái đứng lên chiếc ghế nhón chân nh́n vào trong pḥng xử án, nơi bố mẹ chúng đang chuẩn bị được dẫn giải ra xe bít bùng. Hai anh em chia nhau một gói bim bim rồi lại cười như nắc nẻ.
Bất chợt, sống mũi cay cay, đôi mắt nḥa lệ, tôi rảo bước thật nhanh ra khỏi khuôn viên ṭa án để không phải chứng kiến thêm một h́nh ảnh rất đau ḷng của sự tan vỡ gia đ́nh trong khoảnh khắc sum vầy.
( theo Phunutoday )