- Những tưởng chuyện đó không thể xảy ra, nhưng khi anh bạn tôi chua chát nói ở Việt Nam ḿnh cũng có, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ, anh bạn khẳng định chắc nịch: “Cứ lên xă Trà Giác, huyện Bắc Trà My, Quảng Nam hỏi th́ sẽ được người ta chỉ tới tận nơi!”. Bàng hoàng, tôi lặn lội lên Trà Giác để t́m hiểu mọi chuyện, và thật bất ngờ khi đó là câu chuyện có thật và cũng thật buồn.
Chúng tôi lên đến Trà Giác, chẳng mấy khó khăn khi hỏi thăm đến nhà bà Huỳnh Thị N. .Căn nhà không hơn túp lều là mấy nhưng lại là chỗ nương thân của 7 con người lam lũ nghèo khó. Bà N. vồn vă mời chúng tôi vào ngồi bên chiếc chơng tre đặt ngoài chái, rót nước từ chiếc ấm nhôm bẹp rúm mời, quanh quẩn là 4 đứa nhỏ mặt mũi nhem nhuốc...
Hồi ấy là đầu năm 1990, Huỳnh Thị N. một thân một ḿnh lên Trà My buôn bán làm ăn. Ở giữa nơi rừng thiêng nước độc, lại thân cô thế cô nên cũng có nhiều nguy hiểm, và cũng buồn tủi v́ thân gái dặm trường. Lúc ấy, một chàng trai người Ca Dong hiền lành, chịu khó thường hay đến mua hàng hóa của bà, thấy N. cô độc một ḿnh nên lấy làm thương. Sau nhiều lần lại qua mua bán, hai người kết thân với nhau. Cũng không biết N. có ma lực ǵ, mà chỉ một thời gian ngắn, Đinh Hồng T. (chàng trai người Ca Dong) đă bỏ quên cô bạn gái sắp cưới để về sống chung với N. Mặc dù lúc ấy N. hơn T. những... 15 tuổi. Cũng chẳng cưới xin ǵ, về ở với nhau và sau sáu năm hai đứa con lần lượt ra đời.
Bà N. đă tới tuổi 55 vẫn phải nuôi con và “cháu ngoại”.
Cuối năm 1999, thấy làm ăn buôn bán dễ dàng, bà N. về quê nhà ở biển Tam Thanh (nay thuộc xă Tam Thanh, TP Tam Kỳ dẫn lên đứa con gái đầu là bé H., lúc đó mới 16 tuổi để cùng phụ mẹ và dượng buôn bán. Từ Tam Thanh, Tam Kỳ lên Trà Giác, Bắc Trà My, Quảng Nam ở với mẹ và bố dượng được ba tháng, H. đă có thai với... dượng.
Bà N. nổi cơn ghen tam bành, cứ suốt ngày chửi bới, rồi đuổi H. ra khỏi nhà, bắt lên rẫy xa dựng cḥi ở. Thời gian sau, một bé gái ra đời. Cũng chẳng biết ông chồng thuyết phục thế nào mà bà N. lại thuận ư cho con gái ôm con về ở chung với ḿnh thành đại gia đ́nh.
Tương lai của mấy đứa trẻ này rồi sẽ về đâu.
Tưởng một lần lầm lỡ rồi thôi, ai ngờ chín tháng sau, H. lại có thai với... dượng lần nữa. Phen này bà N. làm căng, chửi bới nhiếc móc suốt ngày, H. tủi cực quá đành phải mang bụng chửa vượt mặt sang Trà Giáp nấu cơm thuê cho cánh công nhân. Đến ngày chuẩn bị sinh nở, H. quay về nhà. Lúc đó, bà N. cũng sắp sinh. Thế là hai mẹ con cùng sinh một năm cho cùng một người “chồng”.
Tôi hỏi bà N: "Mấy đứa con chị đây à? Bảo chúng nó đứng sát vào hai vợ chồng để chụp tấm h́nh". Bà liếc nhanh "Không, ừ, à, mấy đứa con đó”. Ông chồng cười rổn rảng: "Thôi đừng chụp chi! Ngại lắm!". Tôi giương máy lên khi mấy đứa trẻ chơi quanh quẩn bên cạnh, bấm nút mà ngón tay vô cảm, bởi suy nghĩ cứ hướng vào mấy đứa trẻ. Đau ḷng không khi trong số những đứa trẻ sàn sàn tuổi nhau này phải gọi đứa kia là cậu ruột, nhưng số phận lại buộc tụi nó gọi nhau là anh em...
Khi thấy H. có thai đứa thứ ba với cha dượng, làng xóm nói quá nên H. về quê, phá rồi lên lại tiếp tục ở đây. Từ đó hai mẹ con căi nhau suốt ngày. Khi đứa con thứ hai được hai tuổi, H. bỏ nhà ra đi bởi bà N. bắt phải đi v́ hai mẹ con không thể chung chồng, bỏ lại mấy đứa cho bà N. nuôi.
Một thời gian sau H. cũng có quay về thăm con, son phấn ḷe loẹt, đổi giọng miền Nam, rồi sau lần ấy đi biệt luôn, nghe đâu H. đă có chồng trong Sài G̣n. Bây giờ th́ hai đứa con của H. sống chung với “cha và bà ngoại”. Bây giờ, mấy đứa con của H. với bố dượng T. vẫn sống ở ngôi nhà đó, đă vào học cấp II.
Tôi ngồi tṛ chuyện làm ăn với ông T. và bà N. Ông th́ mới vừa qua tuổi 40, c̣n bà đă chạm tuổi 55. Và xung quanh họ, mấy đứa con chung của họ đang cười đùa rất ngây thơ, xúm xít quanh tôi bảo mở máy xem ảnh vừa chụp. Tụi nó cười toe toét, hồn nhiên như cây cỏ, như không hề biết là giông băo đă ập đến từ đâu. Vợ chồng bà cũng cười ngượng nghịu... Bà nức nở tâm sự với những lời lẽ như hối hận: “Ông ấy năm nay ở tuổi 40. Tôi vừa tṛn 55 tuổi. V́ cái nghèo không t́m được lối thoát nên không thể lường được “hai mẹ con lấy chung chồng”. Khi biết, mọi chuyện đă quá muộn".
Bàng hoàng, tôi lặn lội lên Trà Giác để t́m hiểu mọi chuyện, và thật bất ngờ khi đó là câu chuyện có thật và cũng thật buồn.
Những tưởng chuyện đó không thể xảy ra, nhưng khi anh bạn tôi chua chát nói ở Việt Nam ḿnh cũng có, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ, anh bạn khẳng định chắc nịch: “Cứ lên xă Trà Giác, huyện Bắc Trà My, Quảng Nam hỏi th́ sẽ được người ta chỉ tới tận nơi!”. Bàng hoàng, tôi lặn lội lên Trà Giác để t́m hiểu mọi chuyện, và thật bất ngờ khi đó là câu chuyện có thật và cũng thật buồn.
Chúng tôi lên đến Trà Giác, chẳng mấy khó khăn khi hỏi thăm đến nhà bà Huỳnh Thị N. .Căn nhà không hơn túp lều là mấy nhưng lại là chỗ nương thân của 7 con người lam lũ nghèo khó. Bà N. vồn vă mời chúng tôi vào ngồi bên chiếc chơng tre đặt ngoài chái, rót nước từ chiếc ấm nhôm bẹp rúm mời, quanh quẩn là 4 đứa nhỏ mặt mũi nhem nhuốc...
Bà N. đă tới tuổi 55 vẫn phải nuôi con và “cháu ngoại”.
Hồi ấy là đầu năm 1990, Huỳnh Thị N. một thân một ḿnh lên Trà My buôn bán làm ăn. Ở giữa nơi rừng thiêng nước độc, lại thân cô thế cô nên cũng có nhiều nguy hiểm, và cũng buồn tủi v́ thân gái dặm trường. Lúc ấy, một chàng trai người Ca Dong hiền lành, chịu khó thường hay đến mua hàng hóa của bà, thấy N. cô độc một ḿnh nên lấy làm thương.
Sau nhiều lần lại qua mua bán, hai người kết thân với nhau. Cũng không biết N. có ma lực ǵ, mà chỉ một thời gian ngắn, Đinh Hồng T. (chàng trai người Ca Dong) đă bỏ quên cô bạn gái sắp cưới để về sống chung với N. Mặc dù lúc ấy N. hơn T. những... 15 tuổi. Cũng chẳng cưới xin ǵ, về ở với nhau và sau sáu năm hai đứa con lần lượt ra đời.
Cuối năm 1999, thấy làm ăn buôn bán dễ dàng, bà N. về quê nhà ở biển Tam Thanh (nay thuộc xă Tam Thanh, TP Tam Kỳ dẫn lên đứa con gái đầu là bé H., lúc đó mới 16 tuổi để cùng phụ mẹ và dượng buôn bán. Từ Tam Thanh, Tam Kỳ lên Trà Giác, Bắc Trà My, Quảng Nam ở với mẹ và bố dượng được ba tháng, H. đă có thai với... dượng.
Bà N. nổi cơn ghen tam bành, cứ suốt ngày chửi bới, rồi đuổi H. ra khỏi nhà, bắt lên rẫy xa dựng cḥi ở. Thời gian sau, một bé gái ra đời. Cũng chẳng biết ông chồng thuyết phục thế nào mà bà N. lại thuận ư cho con gái ôm con về ở chung với ḿnh thành đại gia đ́nh.
Tưởng một lần lầm lỡ rồi thôi, ai ngờ chín tháng sau, H. lại có thai với... dượng lần nữa. Phen này bà N. làm căng, chửi bới nhiếc móc suốt ngày, H. tủi cực quá đành phải mang bụng chửa vượt mặt sang Trà Giáp nấu cơm thuê cho cánh công nhân. Đến ngày chuẩn bị sinh nở, H. quay về nhà. Lúc đó, bà N. cũng sắp sinh. Thế là hai mẹ con cùng sinh một năm cho cùng một người “chồng”.
Tương lai của mấy đứa trẻ này rồi sẽ về đâu.
Tôi hỏi bà N: "Mấy đứa con chị đây à? Bảo chúng nó đứng sát vào hai vợ chồng để chụp tấm h́nh". Bà liếc nhanh "Không, ừ, à, mấy đứa con đó”. Ông chồng cười rổn rảng: "Thôi đừng chụp chi! Ngại lắm!". Tôi giương máy lên khi mấy đứa trẻ chơi quanh quẩn bên cạnh, bấm nút mà ngón tay vô cảm, bởi suy nghĩ cứ hướng vào mấy đứa trẻ. Đau ḷng không khi trong số những đứa trẻ sàn sàn tuổi nhau này phải gọi đứa kia là cậu ruột, nhưng số phận lại buộc tụi nó gọi nhau là anh em...
Khi thấy H. có thai đứa thứ ba với cha dượng, làng xóm nói quá nên H. về quê, phá rồi lên lại tiếp tục ở đây. Từ đó hai mẹ con căi nhau suốt ngày. Khi đứa con thứ hai được hai tuổi, H. bỏ nhà ra đi bởi bà N. bắt phải đi v́ hai mẹ con không thể chung chồng, bỏ lại mấy đứa cho bà N. nuôi.
Một thời gian sau H. cũng có quay về thăm con, son phấn ḷe loẹt, đổi giọng miền Nam, rồi sau lần ấy đi biệt luôn, nghe đâu H. đă có chồng trong Sài G̣n. Bây giờ th́ hai đứa con của H. sống chung với “cha và bà ngoại”. Bây giờ, mấy đứa con của H. với bố dượng T. vẫn sống ở ngôi nhà đó, đă vào học cấp II.
Tôi ngồi tṛ chuyện làm ăn với ông T. và bà N. Ông th́ mới vừa qua tuổi 40, c̣n bà đă chạm tuổi 55. Và xung quanh họ, mấy đứa con chung của họ đang cười đùa rất ngây thơ, xúm xít quanh tôi bảo mở máy xem ảnh vừa chụp.
Tụi nó cười toe toét, hồn nhiên như cây cỏ, như không hề biết là giông băo đă ập đến từ đâu. Vợ chồng bà cũng cười ngượng nghịu... Bà nức nở tâm sự với những lời lẽ như hối hận: “Ông ấy năm nay ở tuổi 40. Tôi vừa tṛn 55 tuổi. V́ cái nghèo không t́m được lối thoát nên không thể lường được “hai mẹ con lấy chung chồng”. Khi biết, mọi chuyện đă quá muộn".
Không phải vậy viquay ơi, theo tôi biết trường hợp Ư Lan là:
Chúng ta lấy nhau, con anh lấy con em, chốc nửa mấy đứa cháu gọi ông bà ngoại hay ông bà nội đều đúng, hahahaha
Đây là trao đổi với nhau chứ không phải miệt thị ai nha.
co' gi` dau la
2 me con ca sy~ Y' LAN lay' chong 1 chong`
Xin nói rỏ, có điều hơi mặp mờ là:
Ư Lan lấy chồng của con gái ḿnh, hay là con gái Ư Lan lấy chồng của Ư Lan.
hoặc: Chồng của Ư Lan lấy con gái của vợ, hay là chồng của con gái lấy má vợ tức là Ư Lan
Hạng đàn bà như bà N th́ đem bỏ đi. Con là núm ruột, vậy mà bà v́ 1 người đàn ông chẳng ra ǵ, chưởi bới, đánh đuổi, sẵn sàng cắt bỏ đi núm ruột của ḿnh.
Sao bà không tự nghĩ lại, bà đi bỏ con 1 ḿnh, không mẹ dạy dỗ. Khi đem H về sống chung, cô cũng chỉ mới 16 tuổi đầu thôi. Trẻ người non dạ, bị người dượng dụ dỗ hoặc hiếp dâm trước cũng không biết nữa? Trường hợp này giờ xảy ra quá nhiều. Ngay chính con ruột của ḿnh sinh ra c̣n không tha, huống chi chỉ là con của vợ mà thôi. Bà N không hể thấy lỗi nơi chồng ḿnh. Bà chỉ biết trách móc và xua đuổi con gái ḿnh mà thôi. C̣n đâu câu: Ḷng Mẹ bao la như biển Thái B́nh dạt dào...
Trước tiên đó là quả báo của bà. Trước hết ai biểu đă già mà c̣n mê trai trẻ. Sau là bà giựt của người, nay chính con gái ruột của bà giựt lại của bà vậy. Cô H c̣n hiền đấy. Nếu không cô ta chiếm luôn vị trí của bà và đuổi bà đi rồi. Ông bố dượng kia chắc cũng sẵn ḷng thôi. Cô H tuổi xuân mơn mởn đấy mà. Bà N nên ngẫm nghĩ kỹ lại đi. Đúng là: Chẳng ra cái giống ǵ cả!!!
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.