Bước xuống sân bay lúc sẩm tối, anh gọi điện cho em th́ nhận được thông báo vắn tắt: em đang đi dạy, ông bà ngoại đi ăn cưới, cu Bi gửi bên ông bà nội. Em c̣n dặn tiếp rằng nếu không mệt th́ anh sang ông bà nội đón cu Bi và tiện th́ anh ăn tối luôn cùng ông bà c̣n nếu mệt th́ anh về nhà tự nấu ḿ ăn, 10 giờ em sẽ về đón con. Lời dặn ḍ vắn tắt với khá nhiều thông tin đó của em không làm vơi đi chút mệt mỏi nào trong anh sau một chuyến công tác dài ngày, trái lại nó c̣n khiến anh hơi thất vọng bởi anh không mong đợi t́nh huống này...
Thế là lại thêm một chuyến anh đi xa về mà không có em mở cửa đón đợi với những câu thăm hỏi dịu dàng, với nước ấm trong bồn và khăn sạch trao tay như những ngày ḿnh mới cưới nhau. Anh vẫn nhớ cái cảm giác b́nh yên, dễ chịu khi anh vừa sấy tóc vừa nghe em kể chuyện nhà trong lúc em hí húi chế biến một món anh ưa thích.
|
Ảnh minh họa |
Anh đă được nếm trải những phút giây hạnh phúc bên em sau những chuyến đi dài để những ngày sau đó cái cảm giác “home, sweet home” dịu ngọt cứ đọng măi trong đầu. Chắc em chưa quên chúng ḿnh đă có khoảng thời gian hai năm son rỗi tuyệt vời để yêu thương và chiều chuộng nhau khiến những người xung quanh phải ghen tỵ.
Nhưng rồi mọi chuyện đă thay đổi kể từ khi tổ ấm của chúng ḿnh có thêm thành viên nhí. Thiên thần nhỏ ra đời làm tổ ấm hạnh phúc của chúng ḿnh thêm. Nhưng rồi chẳng bao lâu anh nhận ra rằng cả anh và em và em đang bị đẩy vào một ṿng quay mới đầy bận rộn. Áp lực kiếm tiền nhiều hơn để lo cho con một tương lai tươm tất đă khiến anh xa nhà nhiều hơn, lâu hơn.
Em th́ sau một năm bận rộn với con nhỏ bây giờ cũng nhận thêm nhiều hợp đồng dịch thêm, dạy thêm ngoài những giờ lên lớp chính khóa. Ngôi nhà ngày một tiện nghi với những thiết bị đắt tiền mà ḿnh không c̣n phải đắn đo khi mua sắm, oái oăm thay lại tỷ lệ thuận với việc càng ngày vợ chồng ḿnh càng ít có thời gian dành cho nhau.
Những cử chỉ chăm sóc nhau hiếm dần, những cuộc chuyện tṛ để cập nhật t́nh h́nh công việc và tâm tư của nhau cũng trở thành một thứ xa xỉ tự bao giờ chẳng rơ. Cũng thật may là chúng ḿnh ở không quá xa ông bà nội ngoại nên cu Bi nhà ḿnh được cả hai bên ông bà thay nhau chăm bẵm và điều đó cũng khiến anh yên ḷng hơn trong mỗi chuyến đi.
Rồi cái bếp nhà ḿnh cũng chả có nhiều dịp đỏ lửa khi em thường xuyên về nhà vào lúc 10 giờ tối và những ngày cuối tuần nếu không tụ tập bên ông bà ngoại th́ cũng lại báo cơm bên bà nội. Thú thật là anh cũng từng thấy rất thoải mái trong thời gian đầu khi anh đi ăn với đối tác mà không phải áy náy v́ em đang chờ cơm... Hai chúng ḿnh cùng thấy rất ổn khi không mất quá nhiều thời gian cho việc nhà và ngôi nhà có lúc thực sự chỉ c̣n là chốn mà ba thành viên của gia đ́nh ḿnh trở về để ngủ.
Nhưng vợ ơi, chiều nay về nhà anh có cảm giác thật lạ. Ngôi nhà của ḿnh mà sao anh thấy xa lạ hơn những khách sạn anh thường trú ngụ mất rồi. Không có em và con, chỉ ḿnh anh trong căn nhà rộng, cảm giác trống vắng hiện hữu ngày một rơ dần. Ngôi nhà câm lặng đón anh dường như càng tăng thêm cảm giác trống trải và mệt mỏi trong anh.
Hơn lúc nào hết anh mong được nghe tiếng con líu lô, tiếng em ríu rít quanh anh như bây giờ. Và anh thèm vô cùng một bữa cơm gia đ́nh giản dị với canh cua mồng tơi, tôm rang và cà pháo. Anh chán ngấy những bữa tiệc tùng thừa mứa chất đạm lẫn sự xă giao rồi, anh nhớ và thèm tiếng em hỏi mỗi buổi sáng khi anh c̣n ngái ngủ “hôm nay anh thích ăn món ǵ để em đi chợ?” như hai ba năm trước đây...
Anh tắm sơ qua rồi định lên giường chợp mắt cho đỡ mệt nhưng măi mà giấc ngủ không kéo đến. Anh miên man nghĩ về gia đ́nh ḿnh, về cuộc sống những ngày qua và thấy giật ḿnh. Vợ ơi, chúng ḿnh đang cắt xén quá nhiều thời gian của gia đ́nh để bù cho công việc mất rồi, phải cân bằng lại thôi em ạ.
Em nghỉ bớt đi một lịch dạy tối đi nhé để khôi phục lại những bữa tối đầm ấm ríu rít tiếng nói cười như ngày nào... Anh cũng sẽ xa nhà ít hơn, để chúng ḿnh thực sự được sống trong một không khí gia đ́nh ấm cúng. Ḿnh thoả thuận thế nhé, vợ yêu ơi!
PLCN