Ở nước ta hiện nay, luật pháp cấm việc mua, bán thận cũng như mô, tạng người.
      Trên thực tế nhu cầu về việc này rất lớn nên không ít trường hợp đă t́m  cách lách luật, thậm chí vượt biên ra nước ngoài để bán thận.
       
      Ghép thận là biện pháp hiệu quả hơn so với chạy thận nhân tạo, song không phải ai cũng có điều kiện
      Trăm ngh́n kế… mua, bán thận
      Mới đây, Cơ quan điều tra - Công an TP Cần Thơ đă điều tra, phát hiện  và đề nghị truy tố một đường dây tổ chức người khác trốn đi nước ngoài  để bán thận.
    
    Theo đó, trong khoảng thời gian từ năm 2008 đến tháng 2/2011, đă có 19  nạn nhân của đường dây này ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và miền  Đông Nam Bộ được tổ chức vượt biên trái phép sang Trung Quốc bán thận.
    
    Đây là một vụ án có tính chất nghiêm trọng cần được xử lư nghiêm. Mặt  khác, nó cũng phần nào cho thấy nhu cầu mua bán tạng nói chung, thận nói  riêng là rất cao và dù luật pháp nước ta có cấm nhưng những người có  nhu cầu cũng sẵn sàng lách luật.
      Chúng tôi đến khoa Thận nhân tạo - BV Bạch Mai, tuyến điều trị cao nhất  các loại bệnh thận mạn tính với trung b́nh khoảng 500 bệnh nhân thường  xuyên ra vào điều trị chu kỳ.
    
    Các bác sĩ ở đây cho biết, có khoảng 15% trong số các bệnh nhân nói  trên có nhu cầu được ghép thận, thế nhưng khó khăn lớn nhất là không có  nguồn thận để ghép. Tính đến thời điểm này tại BV Bạch Mai mới chỉ tiến  hành được 4 ca ghép thận, nguồn thận này đều từ người mẹ cho con.
    
    Ở các BV khác như BV Việt Đức, BV Quân đội 103, BV Chợ Rẫy, số ca ghép  thận được thực hiện thường xuyên hơn song số lượng ghép vẫn chỉ đếm trên  đầu ngón tay, trong khi ước tính cả nước mỗi năm có từ 7.000-8.000  người có nhu cầu ghép thận.
      Một thực tế mà ít người biết đến là trong khi nguồn tạng hiến nói chung  cực kỳ hiếm hoi th́ hàng ngày, hàng giờ vẫn có rất nhiều người có nhu  cầu bán thận. TS.BS cao cấp Nguyễn Cao Luận, Trưởng khoa Thận nhân tạo -  BV Bạch Mai chia sẻ: “Tại khoa hầu như tuần nào cũng có 3, 4 thanh niên  đến đặt vấn đề xin bán thận. Luật nước ta không cho phép việc mua bán  tạng người nên chúng tôi phải t́m lư lẽ giải thích cho họ hiểu…”.
    
    Theo bác sĩ Luận, người đến xin bán thận đa phần là người nghèo, có  hoàn cảnh cực kỳ khó khăn về kinh tế, cũng có những trường hợp do nghiện  ngập, cờ bạc dẫn đến phá sản và bế tắc.
      “Tất nhiên vẫn có không ít trường hợp t́m cách để bán thận bằng được.  Tương tự, người bị suy thận, có tiền cũng sẽ t́m mọi cách liên lạc với  người có nhu cầu bán thận để đạt được mục đích, thường là qua “c̣” môi  giới hoặc rao bán ngấm ngầm bằng tờ rơi, trên mạng internet. Và khi bên  có “cung” đă gặp bên có “cầu” th́ họ sẽ thỏa thuận với nhau để qua mặt  các bác sĩ, kiểu như nhận nhau là anh em, bố mẹ nuôi… t́nh nguyện xin  “hiến” thận, BV không thể từ chối” - bác sĩ Luận cho biết.
      
Nên chăng cho “bán” công khai?
      Qua t́m hiểu của chúng tôi, việc khan hiếm nguồn tạng, thận để ghép  không chỉ xảy ra ở nước ta mà tại hầu hết các nước trên thế giới.
    
    Trước đây, những người có nhu cầu ghép thận ở Việt Nam  đều phải t́m sang Trung Quốc để được phẫu thuật. Thậm chí có thời kỳ  một số BV ở Quảng Đông (Trung Quốc) c̣n t́m sang các BV Trung ương của  nước ta để… t́m khách sang ghép thận.
      Thế nhưng những năm gần đây, nguồn thận ở Trung Quốc có vẻ cũng khan  hiếm nghiêm trọng và trên thực tế, số người Việt Nam t́m sang Trung Quốc  bán thận c̣n nhiều hơn số người sang ghép thận.
    
    Điều này tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, nguy hiểm v́ chúng ta không quản lư  được t́nh trạng sức khỏe của người đă bán một quả thận cũng như kỹ thuật  lấy thận có đảm bảo hay không? Mới đây đă có trường hợp sau khi đi bán  thận ở Trung Quốc về phải vào BV cấp cứu và tử vong ngay sau đó v́ chảy  máu trong.
      Việc siết chặt quản lư t́nh trạng vượt biên trái phép ra nước ngoài bán  thận là đương nhiên phải làm. Mặt khác, nên chăng chúng ta có chính  sách cụ thể, luật hóa về việc cho phép lấy, ghép tạng trong khả năng có  thể quản lư, kiểm soát được?
    
    Tất nhiên việc cho phép mua bán thận này phải do một cơ quan được chỉ  định đứng ra điều phối, tốt nhất là thành lập Ngân hàng tạng độc lập và  cũng chỉ khuyến khích thực hiện với những người đăng kư bán tạng sau khi  chết hoặc chết năo chứ không khuyến khích với những trường hợp khỏe  mạnh muốn bán tạng để lấy tiền giải quyết khó khăn về kinh tế. TS. Luận  cho rằng, nếu được luật pháp hóa và có Ngân hàng tạng như vậy, số người  được ghép tạng, ghép thận sẽ nhiều hơn, số người “hiến” tạng, thận cũng  sẽ được quản lư, chăm sóc sức khỏe sau “hiến” tốt hơn.
      Vấn đề quan trọng hơn cả là phải tiếp tục tuyên truyền để người dân  hiểu rơ hơn về ư nghĩa nhân văn của hành động hiến tạng sau khi qua đời  (do chết năo). Tuyệt đối không v́ vật chất mà “chui lủi” t́m cách bán đi  một phần nội tạng cơ thể ḿnh, rất nguy hiểm đến sức khỏe và tính mạng.
      Hiện ở Việt Nam có nhiều BV đă thực hiện tốt kỹ thuật ghép thận. Chi phí cho một ca ghép thận trung b́nh khoảng 250-300 triệu đồng.
    
    Sau ghép thận người bệnh phải điều trị bằng thuốc chống thải ghép liên  tục, ước tính tốn khoảng 5-7 triệu đồng mỗi tháng. Do đó chỉ có khoảng  15% người suy thận, bệnh thận mạn tính có nhu cầu và điều kiện ghép  thận.