Khi tận mắt thấy những ông bố bà mẹ từ sang trọng cho đến bần hàn vác tiền ăn chực nằm chờ trong những nhà nghỉ ở cửa khẩu Mộc Bài - Tây Ninh để chờ chuộc con về th́ mới thấy cuộc đời của những con bạc và người thân của họ là một tấn bi kịch.
Bán nhà chuộc thân
Chúng tôi ở tại nhà nghỉ Miền Tây, một nhà nghỉ b́nh dân không sang trọng nhưng cũng không quá nhếch nhác như một số nhà nghỉ khác. Trong các vi dít có tất cả các dịch vụ như phục vụ quư khách những món ăn ngon buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều nhưng muốn ăn khách sang quán đối diện.
Thấy tôi thắc mắc cô bé tên Loan trực lễ tân cười hồn nhiên: "Chị ơi, mới đầu cũng có, nhưng chị thấy đó khách đến trọ thường là các ông bố bà mẹ đi chuộc con, họ chẳng thiết ăn uống ǵ cả nên bọn em bỏ luôn”. Tôi hỏi đi chuộc con cũng phải ăn chứ, cô bé nói những người đến đây thường rất vội, chỉ nghỉ một hôm rồi đưa tiền và chuộc con cháu họ về, họ không có tâm trạng nào mà ăn với uống.
Cầu G̣ Dầu nay được gọi là cầu Trả Nợ
Cô bé chưa dứt lời th́ tôi đă thấy một bà ăn mặc có vẻ lôi thôi lếch thếch đi như không biết ai xung quanh đang bước lên cầu thang, khuôn mặt phải dùng đến từ nhàu nhừ chứ đừng nói là mệt mỏi. Hai hốc mắt bà hoắm sâu như người ta thấy ḿnh kiệt sức sau một đêm gặp băo tố cuộc đời.
Nghe cô bé lễ tân kể th́ đúng là bà đă gặp chuyện c̣n hơn là băo tố nữa. Đó là việc con bà theo bạn bè sang chơi bạc và đứa con trời đánh ấy đă cắm thân hết 128 triệu đồng. Cô bé bật mí cho chúng tôi biết bà tên Lê Thị Tuyết Th., ở Bến Lức (Long An). Nh́n th́ rơ ràng bà làm nông. Trước đó một hôm bà bắt xe sang cửa khẩu Mộc Bài để chuộc con khi quái tử bỏ nhà đi chưa đầy một tuần đă gọi điện thoại về bắt bà đưa tiền sang chuộc, không là nó bị giết.
Bà chết đứng người v́ trong nhà bà một triệu đồng cũng không có chớ nói chi trăm triệu, đi vay th́ anh em họ hàng ai cũng nghèo như bà, c̣n những người giàu th́ đâu dám bỏ ra cả trăm triệu cho một người như bà vay, mà lại vay để chuộc con đi đánh bạc. Thế là bà cầm cố căn nhà và tất cả đất đai đưa lên đây chuộc con. Nói là cầm cố chứ coi như là bán luôn, v́ về th́ lấy ǵ mà trả nợ.
C̣n sát pḥng chúng tôi ở có một bà mẹ khác. Bà này có vẻ sang trọng hơn bà T., nhưng vẻ đau buồn th́ cũng không khác nhau là mấy. Chúng tôi thấy bà luôn ra hành lang gọi điện thoại để hẹn với tụi lô đề (tiếng lóng của dân cờ bạc gọi những tay chân người Việt chuyên làm liên lạc giữa người đi chuộc và chủ casino).
Bà c̣ kè nói là bà chỉ c̣n 7.000 USD chứ không có hơn, nhưng bên kia nói con bà đang mượn 10.000 ngàn USD. Bà ngồi bệt xuống nền khóc hu hu như một đứa trẻ. Rồi sau đó chúng tôi lại thấy bà tất tả thuê xe ôm đi đâu không rơ. Cô bé Loan nói với tôi, bà tên Nga, quê ở Đồng Nai, đă 3 lần đi chuộc con.
Chồng bà mất, chỉ có duy nhất quái tử để nương tựa về sau. Bà là chủ vựa ve chai, nhưng những lần chuộc trước cách lần chuộc sau chỉ một tháng, và lần sau th́ tiền nhiều hơn lần trước nên bà cũng kiệt quệ. Nghe đâu bà Nga nói lần này là lần cuối cùng chứ lần sau bà cho bọn nó làm thịt luôn, không thèm chuộc nữa, mà nhà cũng c̣n ǵ đâu mà chuộc.
Không bị làm thịt th́ nhảy cầu trả nợ
Những người sang chơi hết tiền rất dễ vay bằng cách cắm ḿnh nên đa số họ chơi tẹt ga. Khi những con bạc đă khát lên tận óc rồi th́ không biết trời đất là ǵ chứ đừng nói đến cha mẹ. Cắm bao nhiêu là đánh luôn, đến khi không c̣n cách nào để gỡ gạc được th́ sẽ điện thoại cho người nhà chạy tiền sang chuộc, mà không chuộc được th́ coi như về chầu ông bà ông vải.
Những chiếc xe đang nằm chờ để sang bên kia biên giới
Đă có bao nhiêu người có đi mà không về, không ai thống kê chính xác số người ra đi t́m đường chết, nhưng có một điều hiển nhiên ai cũng biết là nếu đă sang là chơi, mà đă chơi là hết tiền, hết tiền là vay, vay là phải trả, không trả phải chết. Kiếp đỏ đen đơn giản thế thôi!
Những người biết dừng lại lúc trong túi không c̣n một đồng lại có một bi kịch khác, mà để chứng minh và ghi dấu ấn cho bi kịch ấy phải kể đến cây cầu mang tên Cầu Trả Nợ. Tôi nghĩ nếu cây cầu ấy có răng có lợi th́ sẽ không để cho người đời gọi nó bằng cái tên oan nghiệt như thế, bởi nó sinh ra vốn đă có cái tên hẳn hoi là cầu G̣ Dầu.
Cái tên mà cả người dân Tây Ninh ai cũng nhớ và biết. Đùng một cái từ khi có bài bạc bên Campuchia ít người c̣n nhớ đến cái tên đó nữa mà chỉ gọi nó với bao cái tên oan nghiệt: Cầu Trả Nợ, Cầu Sinh Tử, Cầu Xóa Nợ, Cầu Sầu Đời.
Chúng tôi hỏi chị nhân viên bán vé cầu về việc có những con bạc thua sạch khi về ngang qua đây nhảy xuống tự tử th́ chị nói là có, một năm có mấy chục ca nhảy cầu v́ bài bạc. Bé Loan c̣n kể cho chúng tôi nghe có một ông tên Kiên ở tận Hà Nội vào đây chơi. Nghe đâu gia đ́nh ông ta mới được đền bù đất nên ông vác hết tiền bay vào TP.HCM rồi bắt xe xuống Tây Ninh đi bằng đường lậu sang đánh bài.
Những ngày đầu ông thắng lớn lắm, được đà ăn chơi trác táng, sau đó gần hết tiền lại đánh tiếp và lần này th́ sạch bách luôn. Có một ông đồng nghiệp thương t́nh cho 500 ngàn đồng bắt xe qua cửa khẩu. Ông đi bộ lếch thếch đến cầu Trả Nợ nghĩ ngợi thế nào nhảy xuống không ai kịp vớt. Khi chết rồi mấy ngày sau mới có người nhà vào nhận xác. Có bao nhiêu tiền ông Kiên mang theo hết nên người nhà phải vay tiền để đưa xác về.
Có những con bạc chết mà không có một giấy tờ tùy thân hay cái số điện thoại để gọi về cho gia đ́nh. Năm ngoái có một bà tầm 45 tuổi, ăn mặc rất hợp mốt đang xách một cái túi cũng hàng hiệu đang đi như đi dạo th́ bất ngờ nhảy xuống cầu. V́ tháng đó là mùa mưa nên 3 ngày sau người ta mới thấy xác bà nổi lên, không ai biết bà là ai, quê ở đâu. Nhưng ai cũng biết là bà đă đi qua cửa khẩu chơi bài cách đó gần nửa tháng, bị thua hết sạch nên nhảy cầu tự tử.
C̣n nhiều lắm những cuộc đời và số phận những con bạc đă ra đi và mang bi thương không những cho bản thân ḿnh mà cho cả những người thân của họ. Có thể mọi lời cảnh báo của bất cứ ai cũng có vẻ như thừa thăi với họ nhưng có một câu nói ám ảnh tôi măi tới bây giờ là khi bà Thu không thương lượng được với số tiền chuộc con lần thứ ba th́ bà vừa khóc vừa ngửa mặt lên trời nói một ḿnh: "Thà không sinh ra nó c̣n hơn sinh ra nó mà nó làm tội như vầy nè”.
Theo Dũng Nghĩa - Thúy Sen
(Người đưa tin)