| R8 Vơ Lâm Chí Tôn 
				 
				Join Date: Jun 2009 Location: US 
					Posts: 17,796
				 Thanks: 0 
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 Mentioned: 0 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 0 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 34      | 
			
			Chuyện vỉa hè
 Điều 2 luật bầu cử đại biểu Quốc Hội (BCĐBQH) quy định: “Công dân nước  Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, không phân biệt dân tộc, nam nữ,  thành phần xă hội, tín ngưỡng, tôn giáo, tŕnh độ văn hóa, nghề nghiệp,  thời hạn cư trú, đủ mười tám tuổi trở lên đều có quyền bầu cử và đủ 21  tuổi trở lên đều có quyền ứng cử đại biểu Quốc Hội theo quy định của  pháp luật”.
 
 Tiêu chuẩn để trở thành ĐBQH quy định tại điều 3 luật này cũng không  phức tạp, ai mà chẳng muốn “làm cho dân giàu, nước mạnh, xă hội công  bằng, dân chủ, văn minh”, nghe rất hay, đọc xong có hứng thú tự ứng cử  ĐBQH liền.
 
 
  Luật Sư Lê Quốc Quân, người tự ứng cử đại biểu Quốc Hội ở Hà Nội bị đám  “bảo vệ” chận ngay ở cửa không cho vào địa điểm tổ chức “hiệp thương”.  (H́nh: Báo Không Lề)
 
 Tuy nhiên, đi vào phần thủ tục mới thấy các điều luật tiếp theo bên dưới  đă ngang nhiên dùng công cụ “hiệp thương” gạt bỏ quyền tự ứng cử và  quyền tự-do-lựa-chọn- người-đại-diện-cho-ḿnh-khi-bầu-cử-của-công-dân.
 
 Theo điều 30, 31, 37, 38 luật BCĐBQH (17 tháng 4, 1997) và luật BCĐBQH  sửa đổi bổ sung (25 tháng 12, 2001) th́ mục đích của hội nghị hiệp  thương là “thỏa thuận về cơ cấu, thành phần và số lượng người” ứng cử và  “để lập danh sách sơ bộ những người ứng cử đại biểu Quốc Hội và gửi lấy  ư kiến cử tri nơi cư trú; đối với người tự ứng cử th́ c̣n được gửi lấy ư  kiến cử tri nơi người đó làm việc (nếu có)”.
 
 Luật bầu cử đại biểu Quốc Hội nước CHXHCN Việt Nam qua các thời kỳ đều  đưa vào luật thủ tục “hội nghị hiệp thương” nhưng không giải thích rơ  hiệp thương là ǵ. Từ điển tiếng Việt khái niệm hội nghị là “cuộc họp  quan trọng để bàn những vấn đề lớn”; hiệp thương (hiệp: giúp đỡ; thương:  bàn luận) là “họp nhau để bàn bạc, thương lượng, dàn xếp công việc,  cùng bàn bạc để thống nhất”.
 
 Như vậy, xét theo tiêu chuẩn tại điều 2, điều 3 luật BCĐBQH những người  đều đạt yêu cầu, không thuộc những trường hợp bị mất quyền ứng cử và bản  thân họ có mong muốn, nguyện vọng chính đáng ứng cử làm người đại diện  cho nhân dân cả nước nhưng thực tế chưa bầu cử th́ họ đă bị cái gọi là  “thỏa thuận về cơ cấu, thành phần” gạt ra ngoài.
 
 Cơ cấu, theo cách nói nôm na b́nh dân là “chia phần, chia bánh” kiểu dàn  đều hay theo cánh hẩu (không “cùng cánh” xin mời cút xéo đi chỗ khác).
 
 Ví dụ: Mỗi ngành, mỗi nghề, mỗi dân tộc, thành phần ông già, phụ nữ,  trung niên, thanh niên, tôn giáo, hội đoàn... phải có 1-2 ứng viên đưa  vào, dù thực tế tŕnh độ, năng lực không đáp ứng nhiệm vụ nhưng v́ “cơ  cấu” phải ráng “nhét vào” cho đủ số, mặc kệ những người đủ năng lực và  nhiệt huyết nhưng dư so với “cơ cấu” th́ bị gạt ra ngoài.
 
 Đây cũng là lư do để nhiệm kỳ trước người ta gạt bỏ ứng viên rất được  ḷng dân là ông Đặng Hùng Vơ - nguyên thứ trưởng Bộ Tài Nguyên-Môi  Trường (đă nghỉ hưu trước khi ứng cử) v́ đảng “không phân công ông ứng  cử đại biểu Quốc Hội”, mà “cơ cấu” vào những vị hễ mở mồm ra là gây ngao  ngán kiểu như ông Trần Tiến Cảnh, hay có vị tham gia liên tiếp 4 nhiệm  kỳ chỉ để “gật gù”.
 
 Thành phần của cái hội nghị hiệp thương này “gồm đoàn chủ tịch ủy ban  trung ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam (MTTQ), đại diện ban lănh đạo các  tổ chức thành viên của mặt trận”. Điều này thật phi lư và trái với Hiến  pháp, bởi lẽ bầu ĐBQH là đại biểu cho dân cả nước chớ có phải bầu đại  biểu cho MTTQ đâu, vậy một nhúm nhỏ người của tổ chức MTTQ (là đảng viên  đảng CSVN, ăn lương từ ngân sách nhà nước) lấy tư cách ǵ gạt bỏ quyền  ứng cử của công dân với lư do “cơ cấu, thành phần”; trong khi danh sách  người ứng cử có vẻ như rất bí mật, người dân cả nước không hề biết ai là  người dự định làm “tiếng nói” cho dân và dân chưa hề có ư kiến đồng ư  hay không đồng ư vị ứng cử viên này mà MTTQ đă gạt tên họ ra ngoài?
 
 Với những trường hợp tự ứng cử ĐBQH th́ người ta cũng dùng chiêu bài  “lấy ư kiến cử tri nơi cư trú; đối với người tự ứng cử th́ c̣n được gửi  lấy ư kiến cử tri nơi người đó làm việc” (điều 38 luật BCĐBQH) để tước  đoạt quyền ứng cử và quyền tự-do-lựa-chọn-  người-đại-diện-cho-ḿnh-khi-bầu-cử-của-công-dân.
 
 Trả lời phỏng vấn BBC tiếng Việt ngày 31 tháng 3 năm 2011, Luật Sư Lê  Quốc Quân (người tự ứng cử ĐBQH Việt Nam khóa XIII và hội đồng nhân dân  các cấp nhiệm kỳ 2011-2016) kể rằng nhà cầm quyền địa phương tổ chức  “lấy ư kiến” ở một ngôi nhà bít bùng và có “lực lượng ta” hùng hậu “cản  địa” hết lối vào bên ngoài, “chỉ người dân tổ 64 của phường mới vào  được”, bạn bè của ông Quân bị ngăn cản không vào bên trong được dù sự có  mặt của bạn bè ông Quân không có nghĩa là những người bạn này có quyền  biểu quyết.
 
 Ông Quân cho biết “cử tri tổ 64 phường Yên Ḥa là chừng 120 người nhưng  chỉ có trên 40 người được chọn mời đến dự họp”, “một số người thân quen  ông Quan (cũng là người dân tổ 64) đă không được phép vào”. Dĩ nhiên,  không cần đợi đến phần biểu quyết mà ngay từ đầu có thể hiểu rằng 40  người “được chọn” này đều chống lại ông Quân. 40 người “được chọn” này  lấy tư cách ǵ thay mặt cho 120 người của tổ 64 phường Yên Ḥa, càng  không đủ tư cách thay mặt cử tri cả nước nhưng nhóm “được chọn” này được  “nhà nước ta” chống lưng đă ngang nhiên tước đoạt quyền lựa chọn đại  diện của ít nhất 120 người, c̣n rộng ra là quyền của hơn 80 triệu người  dân Việt Nam trên toàn quốc.
 
 Người ta ứng cử đại biểu Quốc Hội, tức đại diện cho hơn 80 triệu công  dân cả nước chớ có phải ứng cử “đại biểu xóm”, “đại biểu công ty” đâu mà  đưa ra lấy ư kiến một nhúm người rồi gạt bỏ tư cách ứng cử của người  ta?
 
 Nếu thật sự người của “đảng cử” mà dân ủng hộ nhiệt t́nh (như lần nào  cũng công bố kết quả kiểm phiếu đạt từ 90% trở lên) th́ “nhà nước ta”  hăy để cho người dân “dạy cho kẻ khoái tự ứng cử một bài học” bằng lá  phiếu của họ, ứng cử mà không ai thèm bầu th́ hắn ta tự quê độ hết dám  ứng cử lần nữa, mất công tổ chức hội nghị hiệp thương, lấy ư kiến dân  phố chi cho hao người tốn của mà c̣n mang tiếng bóp nghẹt nhân quyền!
 
 Ứng cử viên được cử tri tín nhiệm hay không cứ để cho cử tri quyết định  bằng chính lá phiếu của họ bằng cách gạch hay không gạch trên lá phiếu  là xong, cần ǵ phải lấy ư kiến tín nhiệm trước khi bầu cử chính thức?
 
 Lư do duy nhất chỉ có thể hiểu theo hướng “nhà nước ta” sợ dân sẽ bầu  cho những người tự ứng cử c̣n người của “đảng cử” bị gạch tên đến tối  tăm mặt mũi, bởi lẽ người “đảng cử” th́ dân không ưa, c̣n người dân ưa  th́ “đảng không cử”.
 
 Tuổi Trẻ ngày 27 tháng 4 năm 2011 đăng tin: Thay mặt Hội đồng bầu cử,  chủ tịch hội đồng Nguyễn Phú Trọng đă kư nghị quyết số 351/NQ-HĐBC công  bố 827 người ứng cử đại biểu Quốc Hội khóa XIII nhưng tôi t́m “nát nước”  mà không thấy cái danh sách này ở đâu hết, kể cả trang web của Quốc Hội  lẫn chính phủ Việt Nam cũng không thấy.
 
 Dư luận đang đồn rằng nếu danh sách ứng cử này có tên ông Nguyễn Thanh  Nghị (con trai đương kim Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng) th́ chắn chắn ông  Nguyễn Thanh Nghị sẽ trúng cử ĐBQH, nếu ông Nghị trúng cử trở thành ĐBQH  th́ chắn chắn ông sẽ trở thành bộ trưởng Bộ Giao Thông Vận Tải, một  kiểu “dọn đường cho thái tử” như Kim Jong Il “dọn đường” cho Kim Jong Un  bên Bắc Hàn vậy. Có đi bầu cử hay không cũng vậy thôi, kết quả đă được  “cơ cấu” trước hết rồi. Tin này không biết chính xác cỡ nào, người dân  Việt Nam hăy chờ xem!
 
 
 Tạ Phong Tần(theo Người Việt)
 
 |