HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > Funny Boxes > Stars Showbiz - Ngôi Sao Giải Trí (closed)

 
 
Thread Tools
Default Những bí mật chưa tiết lộ của Nguyễn Cao Kỳ Duyên
Old 03-22-2011   #1
jojolotus
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
jojolotus's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 41,760
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 59
jojolotus Reputation Uy Tín Level 1jojolotus Reputation Uy Tín Level 1
Thích ăn các món ăn có mắm, thích ngắm bầu trời xanh và đặc biệt không thích shopping là những sở thích nhỏ của MC duyên dáng này.

Nổi tiếng là người dẫn chương trình duyên dáng của cộng đồng người Việt ở hải ngoại nhưng ngoài đời Nguyễn Cao Kỳ Duyên lại là một người rất giản dị. Và càng đối diện với Kỳ Duyên người ta lại càng phải ngỡ ngàng hơn khi người phụ nữ này ngoài biệt tài gây cười thì còn có khá nhiều điều bí mật.



Kỳ Duyên

- Ở Mỹ chị sống ở một tiểu bang có rất nhiều người Việt sinh sống. Vậy nếp sống thường ngày của chị theo văn hóa Việt hay theo lối sống hiện đại của phương Tây?

- Trước nay tôi vẫn sống cùng gia đình nên cũng giống như những người Việt mình ở bên đó thôi. Nhưng có điều là cởi mở, thoải mái hơn kiểu sống truyền thống của các gia đình Việt ngày xưa rất nhiều (cười).

Ngày thường, nếu bận thì thôi còn rảnh rỗi thì kiểu gì gia đình tôi cũng cố gắng nấu bằng được một bữa cơm với canh chua, cá kho tộ… để ăn chung. Cơm vẫn là món mà gia đình tôi hay ăn nhất dù đã sống ở bên đó khá lâu năm.

- Vậy trong các món ăn của Việt Nam, chị thích món ăn gì nhất?

- Nói ra điều này mọi người đừng cười nhé nhưng quả thật tôi rất thích ăn những món ăn có mắm. Đi nhậu với bạn cũng toàn chọn món có mắm thôi (cười). Mỗi lần đến Đà Nẵng là thích ăn mì quảng, bún mắm lắm… Nhưng mà tôi cũng ăn được gần hết các món ăn Việt Nam rồi đấy, chỉ thịt chó là tôi chưa ăn thôi.

Lần đầu tiên, trong đợt rồi về Hà Nội vừa rồi, khi đi qua một nhà hàng đã được nhìn thấy người ta thui một con chó. Ôi! sợ thì rất sợ nhưng vẫn háo hức muốn thử nha (cười lớn). Tôi có cái tật lạ, cứ trông thấy ai ăn miếng gì đó ngon là kiểu gì cũng muốn thử dù sợ, nhưng thịt chó thì đến thời điểm này vẫn chưa dám.

Thực ra, nếu ai đưa ra một địa thịt chó nhưng không nói đó là thịt gì mà chỉ cần nói “thịt này rất ngon” thì tôi vẫn ăn, còn thấy nguyên một con chó và người ta có xẻo thịt cho mình thì không dám ăn đâu, “rợn” lắm.

- Từ khi bước chân vào “lãnh địa” MC, với chị, sự cố gì vẫn đang là nỗi ám ảnh kinh hoàng mỗi khi nhắc đến?

- Kỷ niệm với nghề MC thì có nhiều, nhưng ám ảnh kinh hoàng thì không hẳn bởi với tôi, một kỷ niệm vui mà đặc biệt thì cũng đáng để nhớ lắm.

Một lần trung tâm Thúy Nga tổ chức chương trình trong một tòa nhà rất cao, tòa nhà đó vốn dĩ là nơi để các nghệ sĩ hát Opera. Khi tôi đang dẫn chương trình thì ở tầng thứ ba, tầng này rất cao mà phía sau các bức tường lại không dính liền nhau nên khi có một ông khách muốn đi ra ngoài, đáng lẽ ông ý đi vòng ra phía sau thì sẽ không sao. Nhưng khi nhìn thấy các bức tường ông cứ nghĩ rằng chỉ cần bước qua bức tường đó là sẽ tiết kiệm được thời gian hơn và khi vừa giơ chân bước thì ông ấy té cái rầm. Ông ấy rớt xuống dưới đè lên cổ của ba vị khán giả khác đang xem chương trình. Lúc đó tôi rất hoảng hốt nhưng vẫn phải thuyết phục mọi người bình tĩnh, chờ xe cứu thương tới sẽ chuẩn họ đi cấp cứu ngay.

Một lần khác, lúc đó tôi dẫn cho một chương trình ca nhạc ở Tiệp. Đó là lần đầu tiên tôi qua đó diễn. Hôm đó, vé bán rất đắt, người đến xem chương trình quá đông đúc. Tới nỗi, tôi nghe một người Việt nói là có khán giả quá khích đã cấu kết với một số người đến đập vỡ cửa kính phòng vé để cướp vé. Ban tổ chức chương trình buộc lòng phải gọi cảnh sát tới. Và rốt cục 400 khách đánh nhau với khoảng 600 cảnh sát, khiến cho quang cảnh hôm đó hỗn loạn. Đó là sự cố khiến tôi thấy hoảng hồn nhất đó.

- Từng nói, nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn là người “sát cánh kề vai” với chị nhiều nhất trên sân khấu. Vậy với chị, nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn là người như thế nào cả ngoài đời và trên sân khấu?

- Mọi người thấy anh ấy trên sân khấu làm sao thì ngoài đời “ảnh” y hệt như vậy đó. Đối với tôi anh ấy là một người có duyên. Khi làm việc với anh ấy, tôi toàn ngồi cười vì nhiều lúc không có gì nhưng cứ vẽ ra hết cái này đến cái khác làm chương trình lúc nào cũng hấp dẫn. Anh ấy cũng là người rất thông minh và nhiều kiến thức. Phải nói là tôi học hỏi được rất nhiều từ anh ấy về văn hóa của Việt Nam và cả ở những cách ứng xử trong cuộc sống. Tại vì tôi theo gia đình qua Mỹ từ khi còn nhỏ nên cũng chưa thực sự am hiểu lắm về văn hóa quê hương mà bên đó cũng lại rất ít sách vở nói về cái này, thành ra mỗi lần anh Ngạn trổ tài là tôi ghi nhớ gần hết những điều anh ấy nói.


- Trước đây chị cũng đã từng có ý định theo đuổi nghiệp cầm ca. Vậy tại sao chị lại không tiếp bước con đường này?

- (Cười tươi) Ồ, ngày đó chỉ là hát chơi vui vẻ thôi chứ tôi rất biết người, biết ta. Tôi rất mê âm nhạc và tai nghe âm nhạc rất thính bởi vậy khi ai hát hay tôi biết thưởng thức ngay. Ngược lại, khi nghe được cái dở của mình, mình cũng nhận ra ngay. Trời chỉ phú cho mỗi người một cái tài và biết rõ điều đó nên tôi không bao giờ nuôi ảo tưởng thành ca sĩ (cười). Nếu hát chơi, gọi là “ca sĩ karaoke” thì rất là “ok” nhưng là ca sĩ ở ngoài thì rất khó.

- Ở bên Mỹ, chị thường chơi thân với những nghệ sĩ nào nhất?

- Cũng khá nhiều đấy như Thanh Hà, Lưu Bích, anh Nguyễn Ngọc Ngạn… Nói chung là những thế hệ nghệ sĩ đầu tiên của Trung tâm Thúy Nga, cùng lứa, cùng tuổi thì chơi thân hơn còn sau này mấy người trẻ thì có biết nhưng không thân lắm.

- Nơi nào ở Việt Nam mỗi lần về nước chị thích đến nhất?

- Mấy lần về Việt Nam toàn ở trong Sài Gòn không hà, chưa được đi đâu hết. Có một lần được ra Hội An và tắm ở biển gần khu Furama resort rất thích nên vẫn muốn đi Hội An lại.

Sau này, nghe nói ở Cam Ranh – Nha Trang cũng rất đẹp. Đặc biệt, cát ở đó mịn như là bột vậy và cả đảo hòn Yến nữa, ngày xưa được chở đi bằng trực thăng ra ngoài đó… đó là những kí ức tôi nhớ mà vẫn chưa có dịp được trở lại đó.

- Vậy chị còn giữ ý định sẽ chuyển về sống ở Việt Nam khi về già không?

Nếu sau này, có nhiều cơ hội được trở về làm việc ở Việt Nam trong thời gian ngắn tôi sẽ cố gắng nắm bắt lấy. Còn bây giờ tôi chưa thể xa các con lâu được vì cả hai đều mới vào trung học và rất cần sự kèm cặp của mẹ, nhất là cả hai đứa đều là con gái nữa.


- Tính cách gì ở người mẹ của mình mà chị học tập được nhiều nhất?

- Thứ nhất là tình thương người vì tôi còn nhớ, lúc còn nhỏ cả nhà tôi ở trong dinh có rất nhiều cô chú giúp việc ở trong nhà, tới mấy chục người lần. Nhưng khi nào mẹ tôi cũng dặn mấy anh chị là phải lễ phép với các cô các chú, phải đối xử với họ đàng hoàng dù họ làm việc cho mình. Và ngoài đời, mẹ tôi lúc nào cũng đối xử với họ rất lịch sự, chưa bao giờ tôi thất mẹ nạt nộ, nặng lời với những người làm trong nhà hết.

Và một tính cách nữa, tôi học được từ mẹ tôi đó là không bao giờ lên mặt với ai hết. Ai mẹ tôi cũng nhún nhường và tôi thấy đó là một tính cách rất hay. Dù thế nào đi nữa thì mình càng như thế người ta càng quý mình. Và càng có danh tiếng thì mình càng nên nhún nhường.

Chẳng hạn, nhiều lúc đi vào một nhà hàng nào đó ăn uống, nhân viên bê đồ ra rồi thảy một phát lên trên bàn theo kiểu muốn ăn thì ăn không ăn thì thôi, nếu không phải là Nguyễn Cao Kỳ Duyên thì có thể sự việc sẽ khác. Còn càng là Nguyễn Cao Kỳ Duyên thì tôi lại càng buộc mình phải nhịn, không được lên mặt. Nếu có “điên” lắm thì cũng cứ ăn uống xong, gọi nhân viên đó lại và nói cho người ta hiểu, như thế người ta sẽ phục mình hơn. Và những điều đó tôi đều học được từ mẹ tôi.

- Tính cách gì ở người đàn ông mà chị cảm thấy trân trọng và quý mến nhất?

- Thứ nhất là phải có con tim tốt. Từ đó nó mới phát xuất ra điều thứ nhì là óc khôi hài. Ai mà chọc được cho tôi cười cả ngày là người đó được cả con tim tôi. Anh Ngạn mà trẻ ra khoảng 20 tuổi, cao hơn 1 chút và chưa có vợ là đã “chết” với tôi rồi (cười lớn). Mặc dù không đẹp trai cũng vẫn “duyệt”. Bởi với tôi, người có đầu óc khôi hài phải là người thông minh. Tôi kể một câu chuyện cười mà thấy ai cũng ngớ mặt hoài là mình thấy người này “đột’ quá rồi.

Tôi rất thích sự dí dỏm, nhẹ nhàng… bởi như thế cuộc sống của mình sẽ thoải mái, tươi trẻ hơn. Mà tôi có một điều rất buồn cười là khi càng lo hoặc ai đưa mình vào thế bị stress là tôi chỉ phá lên cười thôi. Lúc đó tôi nghĩ “Trời ơi, tại sao mình lại có thể như vậy được” và cứ thế phá lên cười thôi.

- Câu châm ngôn nào trước nay chị thích nhất?

- Nó là câu tiếng Mỹ mà tôi dịch ra nghĩa là: tự do là mình không còn gì để mất hết. Câu châm ngôn này có nhiều cái hay lắm. Chẳng hạn như bây giờ có ai đó hỏi tôi rằng sao bây giờ em sống mạnh dạn, tự tin vậy, tôi sẽ trả lời: tất nhiên, khi mình đã đi qua cuộc đổ vỡ mới hiểu hết giá trị của hai chữ hạnh phúc. Có nhiều người khi đang sống trong hôn nhân nhưng không có hạnh phúc họ sợ không dám bung ra, nhiều người mang ý nghĩ "bây giờ tôi bung ra ai nuôi tôi, rồi mọi người xung quanh sẽ nhìn nhận như thế nào về tôi…”. Nhưng khi mình đã bung ra và mình đã mất hết tất cả rồi đó tự nhiên mình thấy mình vẫn rất thoải mái, không hề thấy khổ đau gì. Đã từng có lúc tôi ra đi với hai bàn tay trắng hoàn toàn nhưng vẫn không hề hấn gì, không sợ đói, sợ khổ… Thậm chí, chỉ được ăn mỗi thịt gà mà không được ăn thịt bò bởi vậy thích ăn phở gà lắm (cười). Thành ra, mình sợ mất cái gì cứ thử mất cái đó đi, mình mất rồi mà vẫn “ok” thì sẽ không bao giờ sợ mất cái đó nữa và như thế nghĩa là mình được rất nhiều sự thoải mái, tự do.

Câu thứ hai tôi thích đó là “Hãy sống mỗi ngày như ngày đó là ngày cuối cùng của bạn vì sẽ có một ngày mình đúng”.

- Để ý kỹ thì thấy chị rất hay mặc váy màu xanh. Có vẻ như chị rất thích màu xanh thì phải?

- Không hẳn thế nhưng tôi rất thích bầu trời màu xanh. Mỗi buổi sáng thức dậy mà nhìn lên thấy bầu trời màu xanh là trong người mình tự nhiên thấy khoan khoái, vui vẻ.

- Vậy trong các loại dày dép, mũ nón, quần áo… loại nào chị có nhiều nhất?

- Nói thế này có thể các bạn không tin chứ thật sự là tôi không thích shopping nhiều. Tôi đi shop là cho nghề thôi, ví dụ cần cái váy cho một chương trình thì phải đi mua thôi. Chứ ngoài đời tôi rất giản dị, tôi không màng đến mấy cái đồ đó nhiều đâu. Bình thường thì thích mặc quần Jean, quần sóc, đi dày tennis… để đi tập thể thao và quần áo, còn sinh hoạt thì mặc mấy loại quần áo nhẹ nhàng, giản dị.


Hà Tùng Long
Theo Bưu điện Việt Nam
jojolotus_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	t533840.jpg
Views:	20
Size:	59.5 KB
ID:	271516  
 
User Tag List


Úc cấm thiếu niên dưới 16 tuổi dùng Facebook vì quá độc hại, Mỹ có lẽ tiếp bước? Cái chết bí ẩn của Tulku Hungkar Dorje tại Sài Gòn: Bàn tay Bắc Kinh và sự im lặng của Hà Nội Thương Tín qua đời : Đám Tang Lặng Lẽ Ở Phan Rang Và Hào Quang Vang Bóng
85.000 tấm visa bị xé bỏ: chân dung nước Mỹ thời truy bức di dân 48 Giờ Cùm Tay Trên Bầu Trời: Số Phận Bà Melissa Trần Và Bóng Đen Luật Di Trú Mỹ Từ Tử Thủ Đến Công Chức Xứ Người – Đời Lưu Vong Của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng
Mùa Noel “Ông Già Định Ở Lại” – Góc Đời Riêng Của Vợ Chồng Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu Trump, Obamacare và bài trắc nghiệm đạo đức mang tên “Make America Great Again” Từ giọt nước sông Rio Grande đến bóng ma sụp đổ USMCA
Lá Cờ Vàng – Giấc Mơ Nhỏ Và Vận Mệnh Lớn Của Dân Tộc Những trùng hợp rợn người trong lịch sử nhân loại Những bí mật bên trong xác ướp Ba Đình
Dân kinh doanh trả giá đắt vì chính sách thuế của Cộng Sản Trăm năm bia đá cũng mòn, bia hám danh thì còn mãi Sài Gòn ‘bỏ phố’: Mặt bằng trăm triệu, đèn tắt và kỷ nguyên thu mình của người kinh doanh
Costco kiện thuế quan: Cú tát 2.000 USD vào lời hứa ‘năm sau’ của ông Trump 401k – IRA – IUL: Ba cái ‘hũ để dành’ ở Mỹ, xài trật là mất toi tuổi già Chi bộn tiền làm đẹp, giờ ôm rổ mỹ phẩm mà run: Nỗi hoang mang của khách Mailisa sau ngày thẩm mỹ viện tắt đèn
Cột điện gỗ Mỹ để: Nửa thế kỷ vẫn đứng vững ở miền Nam Việt Nam Việt Nam sau 50 năm: Quyền được tự hào và nghĩa vụ… tự chịu đựng Thất thủ trước mưa lũ: Khi bộ máy cứu nạn chỉ còn là những công điện trên giấy
Từ quán phở tị nạn đến tiệm ăn làn sóng mới Hai cái bắt tay lịch sử Nixon – Thiệu và bi kịch một đồng minh bị bỏ rơi Lũ đã dâng tới nóc nhà rồi, lệnh cứu hộ mới ký: 24 giờ vàng bị đánh cắp bởi hai chữ “chờ lệnh”
Việt Nam dưới chế độ cộng sản: Có thật đáng để tự hào? Từ thuyền nhân Việt Nam đến công tố viên hạ gục “Kẻ sát nhân Golden State” Mỹ chính thức “khai tử” đồng penny: Chia tay 1 cent sau 232 năm lặng lẽ trong túi áo người dân
Địa đạo Củ Chi: Huyền thoại tuyên truyền và sự thật bị chôn trong đất đỏ Saudi bắt tay đại gia AI Mỹ: canh bạc nghìn tỷ USD của Thái tử Mohammed bin Salman Walmart – “liều thuốc giải” cho cơn khủng hoảng chi phí sinh hoạt ở nước Mỹ
Trump khoe “thời hoàng kim” dưới mái vòm McDonald’s, trong khi người Mỹ vẫn ngộp vì tiền chợ tiền nhà Doanh nghiệp nhỏ nước Mỹ oằn mình dưới thuế quan Trump và cơn bão chi phí sinh hoạt Trump xoay sang “Plan B”: Giấc mơ làm nước Mỹ rẻ hơn và thực tế hóa đơn ngày một dày
Trump “ảo thuật” giá cả: nói lạm phát giảm, nhưng hóa đơn người Mỹ vẫn tăng Trump trong lâu đài mạ vàng: hứa cứu tầng lớp lao động, rồi lạc khỏi nỗi lo tiền chợ “No Kings” rầm rộ khắp nước Mỹ: Gần 7 triệu người xuống đường, khẳng định “Không có vua trong nền dân chủ”

 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

iPad Videos Portal Autoscroll

VietBF Music Portal Autoscroll

iPad News Portal Autoscroll

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

iPad World Portal Autoscroll

iPad USA Portal Autoscroll

Phim Bộ Online

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 18:58.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.14749 seconds with 13 queries