| R8 Võ Lâm Chí Tôn 
				 
				Join Date: Jun 2009 Location: US 
					Posts: 17,796
				 Thanks: 0 
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 Mentioned: 0 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 0 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 34      | 
			
			Chợ nổi Ngã Bảy nằm ở điểm hội tụ của bảy ngã kinh  đổ về, trong công  cuộc khai thác đất Nam Bộ khi xưa. Khác với miệt vườn  ở vùng trên, miệt  dưới Hậu Giang vốn lung, trũng lắm phèn nên muốn  khai phá thì thủy lợi  là ưu tiên hàng đầu. Chính vậy mới hình thành nên  ngã bảy và chợ Ngã Bảy  là một loại chợ đặc thù của sông nước Nam Bộ…
 
 Mọi chuyện bán buôn, sinh hoạt chính  đều ở trên ghe. Ghe lớn, ghe  nhỏ, xuồng năm lá, xuồng ba lá… lên hàng,  xuống hàng suốt từ khi trời  đâm mây ngang, cho đến sáng bửng thì coi  như tan chợ. Ghe đi bổ hàng thì  đổ về các nẻo kinh, xẻo nhỏ; còn ghe  lớn thì đậu đó giải lao để chờ dỡ  đủ hàng, để đi tiếp về các chợ xa. Mà  thời đó thì chuyện “đi- đến, bổ  hàng, giao hàng đều theo mùa, theo  kinh nghiệm, theo mối thân quen hẹn  trước”, chớ phải nào như bây giờ  chỉ cần móc điện thoại di động “một cái  rẹt” là xong.Bán mua ở chợ nổi Ba Ngàn
 
 
 
 Thì cũng phải thôi. Gần 100 năm rồi còn gì!
 
 Cũng như bao chợ ở các bến sông khác. Chợ Ngã Bảy đóng vai trò của  một  chợ đầu mối sỉ- lẻ dạng “bách hóa” thứ gì cũng có. Nhưng đó là ngã  bảy  chợ trên bờ, con dưới sông thì chuyên trị hàng nông sản, cây trái  được  bán- mua theo phương thức đậm đặc chất Nam Bộ “mùa nào trái nấy” và   “bán gì cũng bán- mua gì cũng mua”, bởi lẽ chỉ có những khách thương hồ   mới biết được ở đâu đang cần cái gì? Mua cái gì chở đi thì bán được.   Mùa nước lẽ đầu mùa, miệt trên thiếu rau xanh, bầu bí,… xuống Ngã Bảy bổ   hàng về bán. Mùa chôm chôm, măng cụt, mận,… từ miệt vườn đổ xuống Ngã   Bảy. Đi một chuyến phải cho đáng, nên phải lựa ghe cỡ nào đi cho có  lời,  đáng một chuyến.
 
 Cặp theo mé bờ kinh xuôi về Lái Hiếu, Búng Tàu,… thì vẫn còn chừa lối   đi ven sông và được kè đá. Có vẻ như đây vẫn còn giữ được đôi chút của   “Ngã Bảy chợ xưa” với ghe, xuồng và vỏ lãi đậu cặp bờ ken dày. Hàng mà   các ghe bổ đi cũng chủ yếu là các loại rau màu, thực phẩm. Đông nhất là   quãng từ 5 giờ sáng cho đến tầm non 9 giờ thì thưa hẳn. Lời ăn tiếng  nói  ở khu chợ này vẫn đậm nét quê xưa, làm bâng khuâng lòng lữ khách.
 
 
 Ngay đầu vàm về Búng Tàu, 2 chiếc ghe  hàng “lỡ” (ghe chở từ khoảng 2-  4 tấn) đậu song đôi cũng trương bẹo  nhỏ xíu mà mắt thường nhìn không  ra. Chị Điệp, một chủ đò dọc đưa rước  khách tham quan chợ nổi giới  thiệu: “Bẹo đó là trái khóm, treo mấy bữa  rày chắc héo queo rồi. Còn  chiếc kế bên đang lên chuối già. Nếu muốn đi  chợ nổi thì sáng mai cỡ 5  giờ rưỡi ra đây tui chở đi. Chợ nổi giờ dời  lên trên vàm Ba Ngàn lâu  rồi”.Bữa sáng ở chợ nổi thật gọn, nhẹ và ấm cúng.
 
 
 
 Chợ nổi phải dời lên trên vàm Ba Ngàn, cách đó gần 3 cây số… So với   chợ cũ thì mật độ ghe, xuồng bán buôn ở đây chẳng còn mấy. Sáng sớm, tôi   đếm được ở đây chỉ có khoảng 50 ghe, vỏ lãi lên hàng, xuống hàng,  trong  đó chỉ có 5 chiếc ghe hàng lớn đậu riêng ngay đầu vàm Ba Ngàn với  “bẹo  hàng” là củ sắn, cà rốt, khóm và bắp.
 
 2 chiếc ghe nhỏ bán bún, mì, bánh canh giò heo len lỏi giữa hàng   xuồng, ghe, vỏ lãi. Những tô bún, tô mì bốc khói trên sông nước trong   cái se lạnh mùa chướng ở đất phương Nam, đem lại cho tôi một cảm giác   thật khó tả… vừa gần gũi, vừa ấm áp. Dì Bảy ở cạnh Ba Ngàn cũng vừa chở   ra hơn 20 chục cái cà ràng đỏ au đang tìm mối bán. Hôm nay coi bộ “hổng   khá” khi đã đảo suốt 4 vòng chèo ở cả hai bên vàm sông, mà dì vẫn chưa   bán được cái nào. Phải mà, bây giờ, thì toàn là xài bếp gas, nước lọc,
 
 … Coi bộ cái thời của khách thương hồ “gạo chợ- nước sông” đã hết rồi.
 
 Nhớ lại lần trò chuyện cùng một cán bộ văn hóa ở Hậu Giang, anh đã  nói  rằng: Thương hiệu Ngã Bảy có từ cả trăm năm nay, đã không được khai   thác đúng mức. Tại sao ư? Tất cả bắt đầu từ chuyện dời chợ nổi, trong   khi vấn đề chính thực chất không phải là chuyện giao thông đường thủy đã   quá chật hẹp. Kế đến là chuyện ỷ y… từ Cần Thơ xuống, Sóc Trăng lên   khoảng 30 cây số thì không cần đầu tư hạ tầng phục vụ du khách tại đây.
 
 
 Xuồng, ghe cặp bờ kinh ngã về Lái Hiếu.
 
 
 Tôi thấy anh nói có  lý, bởi lẽ linh hồn của chợ nổi  Ngã Bảy không phải là quãng nắng đã  lên, mà là ở phiên chợ sớm khi trời  vừa “đâm mây ngang”, cái bản sắc  của Ngã Bảy đậm chất Nam Bộ chính là ở  chỗ này. Du khách không phải đến  chỉ để nhìn, mà họ có nhu cầu hiểu rõ  và sống trong bối cảnh, không  khí văn hóa của vùng đất mà họ muốn tìm  hiểu. Du lịch ở đây thuộc về  phần “hồn” chứ không phải là phần “xác”. So  sánh với những chợ nổi  khác, vẫn cảm thấy Ngã Bảy đậm đặc “hồn vía” của  một thời khai hoang mở  đất. Chợ sớm, sương vẫn còn giăng giăng đầy mặt sông. Tiếng ghe xuồng  lọc  cọc chạm nhau, tiếng trả giá, mặc cả rộn cả một khúc sông vắng. Bên  bờ  kinh này chỉ có một quán bán nước, nhưng lại... không bán cà phê đen,   mà chỉ bán cà phê đá và cà phê sữa. Ngồi bên bến sông ngắm cảnh bán   buôn mà không khỏi chút chạnh lòng. Lại lẩm bẩm câu hát xưa cho nó đỡ   buồn: “Ghe chiếu Cà Mau cắm sào bên dòng kinh Ngã Bảy. Sao cô gái năm   xưa không thấy ra chào…”
 
 
 Theo MINH LY
 (Vĩnh Long Online)
 |