| R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
				 
				Join Date: Dec 2008 
					Posts: 44,699
				 Thanks: 262 
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 Mentioned: 0 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 61      | 
			
			Tôi thì không nghĩ là  mình thành công nhưng trong công  ty họ lại gắn cho tôi cái nhãn hiệu  đó. Riêng tôi biết rõ mình là ai và  khả năng của mình đến đâu, thì ôi  chao sao mà ngao ngán cái ngày mọi  người biết mình chỉ là một anh khờ  gặp may!
 Ở thời gian này máy vi tính mới còn  thô sơ, nhưng mẫu  máy căn bản mới thành hình. Tôi tập tành lắp ráp máy  tính và bán lẻ, lợi  nhuận khá cao. Tôi bắt đầu tìm tòi về điện tử qua  sự hướng dẫn của các  bạn bè. Kinh nghiệm thực tế tôi có nhưng để tiến  xa hơn tôi quyết định  đi học, 2 năm ngồi ở college và tiếp tục lên cao  hơn rồi tôi cũng có  bằng kỹ sư. Nhưng có điều buồn cười là người khác  học thì gần như đậu A  còn tôi đậu C. Có nghĩa là cái bằng của tôi chẳng  có ma nào thuê tôi làm  việc mà có được thuê thì cũng chỉ là một anh  cán sự chứ khó để làm kỹ  sư.
 
 Mặc dù thế nhưng chẳng lẽ học kỹ sư  mà lại làm cán sự,  coi sao được, nên tôi lại phải lên kế hoạch để làm  kỹ sư cho bằng được.  Tôi biết rằng có những đoàn của các công ty đến  San Jose để tuyển nhân  viên, và thông thường họ hay ở tại cái khách sạn  Holiday INN góc đường  số 1 và cầu vượt xa lộ 101. Biết rằng mình kém  cỏi, tôi tự biết mình  chẳng có cơ hội để được tuyển chọn.
 
 Khi biết có các đoàn chuyên gia về  làm việc, tôi nhờ  bạn tôi giữ cho tôi một căn phòng xen kẽ với họ. Mục  đích của tôi là  phải tìm cách tiếp cận được với bất cứ đoàn nào, khi họ  đi ăn sáng. Tôi  cũng đi theo và cố tìm bàn ngồi gần họ và cố gắng ngày  nào cũng tìm cách  chào bất cứ ai mà tôi gặp. Good morning rồi cười  duyên một phát và  biến. Buổi chiều tối cứ khoảng 9 giờ là tôi lại xuống  bar ngồi một mình  chờ họ đến ngồi gần, vài ly rượu, hay ly beer tôi cố  làm ra vẻ phóng  khoáng và bắt chuyện với họ. Sau hai ngày thì tôi đã  quen được vài nhóm.
 
 Đến ngày trọng đại, tôi đến trường  thật sớm và chờ  đợi. Khi thấy họ đến từ xa thì tôi cũng từ từ tiến lại.  Dĩ nhiên đã quen  nhau thì phải chào nhau. Khi biết tôi đi tìm việc,  một chuyên viên của  nhóm đã nhìn tôi ái ngại khi nhìn học bạ của tôi  rồi sau vài câu phỏng  vấn ngoài lề, ông ta nhận hồ sơ của tôi và hẹn sẽ  gọi cho tôi. Tôi ra về  chẳng chút hy vọng gì.
 
 Buổi trưa tôi cũng gặp lại ông ta,  hoàn toàn không đả  động đến chuyện nộp đơn sáng nay. Sau cùng thì ông  hất đầu ra dấu cho  tôi sang ngồi cùng. Ông nhìn tôi mỉm cười bằng cái  nhìn tinh quái rồi  nói: You are good. I like your game và thân thiện  hỏi tôi: anh tốn bao  nhiêu tiền khách sạn? Tôi cười tiu nghỉu trả lời :  450 USD vì hiểu là bị  ông ta lật tẩy rồi. Ông vẫn hỏi: Tôi chỉ ngạc  nhiên khi anh là một sinh  viên tại sao anh lại ở chung khách sạn với  chúng tôi trong thời gian  này? Tôi cũng hóm hỉnh trả lời ông: Thật ra  tôi đến ở khách sạn là để  tìm một mối quan hệ vì với điểm đậu của tôi  thì tôi chẳng có chút hy  vọng nào được các ông để mắt tới, chứ đừng nói  là được phỏng vấn.
 
 Ông cười và hỏi tiếp: thế anh có tìm  được quan hệ nào  không? Tôi lại ngổ ngáo trả lời: ít nhất tôi chưa  phải thất vọng, vì ông  là quan hệ đầu tiên của tôi. Việc ông nhận hồ sơ  của tôi sáng nay, đang  thắp sáng niềm hy vọng của tôi. Ông cười lớn và  nói nhỏ: đừng hy vọng  nhiều vào tôi, sao anh không nghĩ là tôi chỉ  không muốn anh bị chạm tự  ái? Tôi lấy hết can đảm để bắn phát đạn cuối  cùng: Tôi tìm đến khách sạn  này là vì trực giác, tôi gặp ông cũng do  trực giác và tôi biết là sau  này cũng chính ông là người dẫn dắt tôi.  Tôi xin ông đừng bố thí mà chỉ  xin ông nhìn trong mắt tôi đang chứa đầy  sự háo hức được làm việc và tôi  biết là ông sẽ nhận tôi. Ông làm mặt  giận và nói: bull shit và cả hai  chúng tôi đều phì cười.
 
 Nhưng cũng chính vì cuộc nói chuyện  này mà con đường  công danh của tôi lại chuyển sang một nghề khác. Ngày  hôm sau ông nói  với tôi ở phòng ăn: Tôi không thể nhận anh trong dịp  này, nhưng tôi nhận  anh theo cách thông thường như anh nộp đơn từ công  ty và khi được nhận,  tôi sẽ có thư thông báo. Một tháng sau, tôi lên  đường đi Ohio làm việc.  Tôi được nhận với vị trí kỹ sư cơ xưởng.
 
 Hình như mỗi người đều có số mệnh riêng
 
 Làm việc được 6 tháng thì hãng quyết  định đóng cửa  phân xưởng mà tôi làm việc. Khi nhận được cái check cuối  cùng và vé phi  cơ trở về nguyên quán, tôi tìm đến thăm người thày tốt  bụng. Trong lúc  chưa nói câu giã từ thì tôi thấy trên bảng ghi: Công ty  có chương trình  tuyển 25 Salemen để làm marketing, không cần kinh  nghiệm và sẽ được huấn  luyên tại trường huấn luyện của hãng trong 24  tháng.
 
 Nhìn tôi chăm chú đọc thông báo ông  Budd đã nghi ngời  hỏi dò tôi: Anh không định xin qua làm marketing đó  chứ? Tôi chẳng dấu  giếm gì hết và nói ngay: marketing là ngành mà tôi  yêu thích. Ông có thể  cho tôi một chỗ không? Nheo mắt nhìn tôi ông hỏi:  Liệu mày có theo được  không? Tôi cũng dí dỏm trả lời: Ông còn nhớ lần  nói chuyện của tôi và  ông. Ông không nghĩ là tôi đã làm công việc tiếp  thị và chinh phục ông  mướn tôi khi tôi chỉ tốt nghiệp điểm C? Một lần  nữa tôi lại thắng.
 
 Hai năm tu nghiệp về marketing đã  cho tôi biết bao  kinh nghiệm sống và làm việc. Học xong tôi được chuyển  về chi nhánh của  công ty tại Century City, chỉ cách Bervely Hill chỉ  một con đường. Thời  điểm này một số các công ty lớn chuyên về retail có  ý định thay đổi hệ  thống máy tính (point of sale) và tôi khá thành  công trong việc tiếp cận  với khách hàng. Các hãng sản xuất tranh nhau  tiếp thị và dùng đủ mọi  cách để giữ khách hàng, mặc dù vậy tôi cũng  thành công khi có một số lớn  các accounts của chi nhánh và từng được  tuyên dương là "Nhân vật của  năm". Rồi một chuyện tình cờ làm tôi nổi  danh hơn, làm tôi cảm thấy mình  giống như nhân vật Vi Tiểu Bảo trong  truyện Trung Quốc. Câu chuyện thật  khó tin nhưng là chuyện đã xảy ra.
 
 Số là một retail store tại khu vực  Los Angeles mua và  thay thế toàn bộ hệ thống máy tính tiền. Ba tháng  đầu tiên hệ thống chạy  rất tốt nhưng sau đó thì trục trặc liên tiếp.
 
 Trở ngại là: Trước khi cửa hàng mở  cửa hệ thống toàn  bộ không hề có dấu hiệu trở ngại, nhưng khi cao điểm  (có khách hàng  đông) là máy chủ bị tê liệt. Rất nhiều kỹ sư được gửi  đến để sửa chữa,  nhưng bất kể họ làm gì máy chủ vẫn chứng nào tật ấy.  Tình trạng gây ra  làm khách hàng nổi giận và đòi huỷ hợp đồng. Tất cả  các mạch chủ đều  được thay mới. Hệ thống dây cable được kiểm soát lại  và tất cả gần như  hoàn thiện. Sau vài tuần trở ngại liên tục xảy ra,  tôi đã phải đến để  ghi nhận sự việc kỹ thuật trục trặc để làm báo cáo.  Viễn cảnh bị mất  khách hàng và hậu quả của việc đánh mất khách hàng làm  tôi nổi cáu.  Trong phòng chứa máy chủ, chỉ có mình tôi, rồi không dằn  được bực bội,  tôi tức giận đá vào thân máy liên tiếp hàng chục cái và  rồi mắt tôi sáng  ra khi thấy xác một chú chuột nhắt đã khô rơi xuống  đất.
 
 Tôi bắt đầu kiểm tra lại hệ thống  dây và sau gần 3 giờ  tôi phát hiện ra chỉ duy nhất có một sợi bị chuột  gặm nhấm đứt gần quá  nửa. Tôi cắt bỏ đoạn bị cắn và nối lại. Ôi sung  sướng làm sao toàn bộ hệ  thống chạy như chưa bao giờ bị hỏng. Tôi thông  báo với engineer  deparment bộ phận có trách nhiệm sửa chữa với lý do :  một mạch điện bị  lỏng. Tôi thì không nghĩ là mình thành công nhưng  trong công ty họ lại  gắn cho tôi cái nhãn hiệu của người thành công.  Riêng tôi khi biết rõ  mình là ai và khả năng của mình có những gì, thì  ôi chao sao mà ngao  ngán cái ngày mà mọi người biết mình chỉ là một anh  khờ gặp may!!!
 
 Giải thích: sợi dây điện vì bị chuột  cắn mất quá nửa,  nên khi hệ thống máy con chưa sử dụng, nó vẫn đủ sức  tải, nhưng khi có  nhiều máy cùng chạy, dòng điện mạnh hơn, làm dây nóng  và cắt mạch. Mặc  dù các kỹ sư có đến và đo lại tất cả các dây, nhưng  khi đo nguội thì  mạch điện vẫn liền, đó là tại sao không tìm ra nguyên  do máy không chạy  khi cao điểm.
 
 Thăng trầm
 
 Như tôi đã kể ở đoạn trên là tôi sớm  có một số tiền,  vì may mắn có công việc làm sớm nhưng tôi lại tham lam  khi thấy bạn bè  tôi thành công vì cổ phiếu. Tôi liều lĩnh muốn ăn mẻ  lớn, nên vào một  ngày thức dậy tôi mới biết qua đêm thức dậy thấy mình  trắng tay. Tôi bị  shock khá nặng, và xin nghỉ một tháng để “hưởng thụ”.
 
 Sẵn còn vài ngàn vừa lãnh xong, tôi  điên lên và cương  quyết phải đốt cho bằng hết, cứ thích gì thì làm cái  đó. Cái tôi thích  nhất là đi ăn sushi bar và ông bạn người Nhật (là một  khách hàng địa ốc  mà tôi chọn lọc, tôi đến đây cũng chính vì tôi từng  theo sát ông trong  những ngày chưa xảy ra sự cố thị trường chứng khoán  bị sụp đổ) thời gian  này trở thành bạn nhậu của tôi.
 
 Thân nhau hơn, và vì biêt tôi vừa bị  phá sản về chứng  khoán, tôi được ông mời đến nhà chơi và sau cùng thì  ông cũng còn biết  tôi là một real estate broker. Có thể ông muốn giúp  tôi nên ông ngỏ ý  muốn bán một plaza với giá 32 triệu USD, và hỏi tôi  có thể list lên  market cho ông không? (Ông cũng không ngờ rằng;để tiếp  cận được với ông  tôi đã mất khá nhiều công lao).
 
 Dĩ nhiên là tôi rất vui mừng vì mục  đích đã thành  công. Bây giờ lúc đi vào hợp đồng. Thoả thuận hoa hồng  10%. Thời hạn hợp  đồng một năm. Sau đó vì những xáo trộn liên tiếp xảy  ra cho thị trường  địa ốc, tôi cũng không có nhiều hy vọng có thể bán  được, nên tôi hợp tác  với một broker khác cùng ra sức bán với tôi. Tôi  cũng phải nói thêm,  tôi không là broker thường xuyên của thị trường địa  ốc bình thường, mà  chỉ chuyên về tài sản địa ốc bị foreclosure, nên cơ  hội có khách mua tài  sản có giá trị lớn cũng bị giới hạn. Nhưng số may  của tôi vẫn còn nên  chỉ bảy tháng sau, tôi bán được, nhưng không phải  bán cho thị trường nột  địa Mỹ, mà thân chủ của tôi lại là một triệu phú  người Anh. Vì vậy tôi  hưởng trọn tiền hoa hồng mà không phải chia cho  ai.
 
 Vài tháng sau bốc đồng tôi nhảy sang  làm việc cho một  hãng khác, cũng trong ngành sale, công việc mới đòi  hỏi tôi phải ra nước  ngoài những quốc gia nằm trong lãnh thổ mà tôi có  nhiệm vụ phát triển  thị trường cho công ty mới. Tôi bận rộn quên đi  chuyện bán cái plaza của  ông bạn người Nhật. Nhưng 5 tháng sau đó tại  London, tôi có dịp cùng  tham gia một cuộc họp công nghệ với đối tác tại  đây. Sau buổi họp này có  một vị hỏi tôi về tình hình địa ốc tại Mỹ,  sau đó ngỏ ý muốn tìm mua  một bất động sản để kinh doanh. Tôi chợt nhớ  đến cái plaza của ông bạn  Nhật. Đêm đó tôi gọi về Mỹ và yêu cầu ông bạn  người Nhật gửi thư phát  nhanh cho tôi toàn bộ thông tin về cái plaza  này. Tôi không thể ngờ được  là chỉ 15 ngày sau, vị khách có mặt tại sân  bay San Francisco, chỉ 1  tuần sau chính thức ký hợp đồng mua bán. Mặc  dù không bán được 30 triệu  nhưng giá bán củng mang lại cho tôi một  khoản hoa hồng khá lớn, 2,7  triệu USD, một con số có nằm mơ cũng không  nghĩ đến được.
 Nhưng thật sự tôi đang có số tiền  đó, không tin cũng  chẳng được, con số lợi nhuận quá lớn từ địa ốc làm  tôi suy nghĩ lại, và  quyết định bỏ nghề chuyên môn và đi chuyên ngành  về địa ốc. Thời điểm  này lại là thời kỳ hưng phấn của địa ốc, nhà không  có để bán, chỉ cần  treo bảng có khi buổi sáng đến buổi chiều đã có thể  kiếm chục ngàn  dollars. Với số tiền sẵn có tôi mua nhà liên tục và bán  cũng liên tục.  Có lúc tôi mua đến 16 căn nhà Shapell đắt tiền với mục  đích thắng lớn.
 
 Nhưng lại nhưng phải không các bạn,  đang say sưa với  chiến thắng thì vào một buổi chiều đất trời rung  chuyển, trận động đất  to lớn đã làm cho toàn bộ thị trường địa ốc khựng  lại. Ngay ngày hôm đó  tôi bị mất 90.000 USD vì Escrow của tôi không  đóng được, người mua bỏ  hợp đồng trị giá 1,3 triệu USD mà mức lời của  tôi là 90.000 USD. Liên  tục các tháng sau đó chẳng ai mua và người ta  thi nhau bán nhà. Tôi còn  chút tiền mặt cầm cự nhưng với 16 căn nhà mà  mỗi tháng tôi phải trả  mortgages từ 2,5 cho đến 4 nghìn USD cho một  căn. Chỉ ba tháng sau đó  tất cả tiền tiết kiệm của tôi không cánh mà  bay và cuối cùng tôi phải  bán rẻ đi 12 căn chỉ còn giữ lại 4 căn làm  vốn mà giá trị của cả 4 căn  chỉ vào khoảng 1,2 triệu USD.
 Tôi quyết định bỏ nghề quay lại làm  kỹ sư, rồi vì  không trông coi được tôi củng bán hết và mua một trang  trại cũ có diện  tích gần 1 arce với giá 600.000 USD ở thành phố  Milpitas, CA. Thỉnh  thoảng tôi vẫn hoạt động rời rạc trong lĩnh vực địa  ốc. Rồi một hôm tôi  lại nổi máu liều khi biết có một khu đất vùng New  Jessey có diện tích 45  arces được rao bán với giá 850.000 USD, tôi  quyết định mua ngay và vét  đến đồng bạc cuối cùng để mua cho được. Mặc  dù chưa hề biết nó nằm ở đâu  (khi mua nhà đấu giá, bạn chỉ có 3 ngày để  thanh toán). Mua xong tôi  mới đi coi.
 
 Mảnh đất này nằm cách trung tâm  thành phố 65 dặm, và  hiện do người thuê quản lý. Sau khi biết tôi là  chủ mới họ đề nghị tiếp  tục thuê lại và trả trước 2 năm tiền thuê với  giá 7.000 USD/một tháng và  hợp đồng là 15 năm. Dĩ nhiên là tôi đồng ý,  tôi trở về San Francisco  tôi làm thủ tục vay ngân hàng. Số tiền tôi  phải trả hàng tháng là 5,200  USD. Như vậy tôi vẫn lời được 1.800 USD  một tháng. (Khi vay tiền, ngân  hàng có cho định giá tài sản, mặc dù tôi  chỉ mua có 850.000 USD, nhưng  theo bảng định giá miếng đất có giá trị  1.270.000 USD. Sự sai biệt là  equity. Equity này cho phép tôi rút lại  toàn số vốn đã bỏ vào và số nợ  còn lại được chia ra trong 30 năm, mỗi  tháng trả 5.200 USD cho đến hết  30 năm là xong).
 
 Kể từ đó tôi không có nhiều dịp để  tham gia vào thị  trường địa ốc và an phận với những gì mình đã có. Rồi  một ngày mới lại  xảy đến cho tôi. Đúng vào ngày 4/7/1998,sau khi đi dự  tiệc về, đường lên  nhà tôi bị chặn lại. Cảnh sát cho biết là nhà tôi  vừa bị cháy. Tôi gọi  cho một anh bạn để xin ngủ nhờ, khi đến nơi tôi  thấy anh bạn đang xếp ra  bàn 2 cái ly và chai rượu vừa cười vừa đùa:  Chúc mày vừa trúng số. Tôi  đâm cáu vì nhà vừa bị cháy gặp thằng bạn quí  lại mỉa mai. Làm tôi phát  cáu nhưng nó vẫn cười hề hề và nói nhỏ: mày  cứ chửi bố mày đi sáng ngày  mai mày trở về nhà thì biết..
 
 Sáng hôm sau tôi trở lại nhà tôi,  cảnh tượng thê lương  căn nhà to lớn chỉ còn lại 2/3 khói đen bám quanh  nhà. Ở một góc sân  vẫn có chỗ còn âm ỉ mồi lửa, và trước nhà tôi có  hàng trăm người đang bu  quanh. Người nào cũng cố bám lấy tôi và đề nghị  cho họ làm người đại  diện để làm việc với hảng bảo hiểm. Sau cùng tôi  cũng chọn được một  người. Việc đầu tiên là buổi sang họ mang lại cho  tôi một tấm check của  công ty bảo hiểm có trị gía 20 ngàn đô để tôi chi  phí cấp thời, họ cũng  mang đến hơn 10 người đến để liệt kê tài sản của  tôi. Toàn bộ quần áo họ  thu hết. TV, các loại máy đều bị thu gọn, mà  quần áo là nhiều nhất.
 
 Một chuyên viên nói với tôi: Chưa bao giờ tôi thấy ai có nhiều quần áo như ông! Thật ra chẳng phải là tôi có nhiều quần áo,   mà chỉ vì tôi có thói quen cứ hàng tháng tôi lại đóng thùng gửi về cho   thân nhân ở Việt Nam. Số quần áo này tôi mua ở chợ trời nên nhiều vô  kể.  Chẳng ngờ rằng trong bảo hiểm có điều khoản nói rõ: đối với vất  dụng  quần áo thì cứ một đổi một vì vậy kể cả miếng giẻ lau nhà cũng  được tính  lá 1 unit. Tổng kết Bảo hiểm phải đền cho tôi từ quần áo và  các vật  dụng khác và tiền sửa nhà lên đến trên 2,3 triệu USD. (Ghi chú:  Bảo hiểm  hoả hoạn, của tôi có Cover limit up to 3 triệu USD).
 
 Tôi quyết định bán phần đất của  khuôn viên được 1,7  triệu USD. Có thêm chút tiền tôi có ý định nghỉ hưu  sớm. Nơi đầu tiên  tôi nghĩ đến là về Việt nam. Nghĩ là làm, tôi mua vé  về Việt Nam ngay  sau đó vài ngày. Ôi chao Việt Nam vui quá và tôi ở lỳ  đến 6 tháng. Tôi  quay lại Mỹ sau 6 tháng, một cảm giác xa lạ chợt đến.  6 tháng tách xa  cộng đồng làm như đã có những khác biệt quá lớn lao.  Tôi vẫn phân vân  không biết nên quyết định về hay ở lại Mỹ thì có anh  bạn đang ở Việt Nam  kệu réo: Mày ở lại Mỹ làm gì, về đây tao với mày  mua chung miếng đất  làm cái trang trại gần thành phố an dưỡng hưu trí  cho rồi. Đột nhiên tôi  thấy anh em họ hàng hiện ra. Có người giàu có,  có người quá khổ, một lũ  cháu dại, những quyến luyến thân tình.
 Thế là tôi ok về Việt Nam.
 
 Có thể bài viết trước tôi lấy cái  tựa đề như vậy chưa  hẳn là phù hợp. Có lẽ, tôi phải đặt cho câu chuyện  một cách gọi nhẹ  nhàng hơn, như may mắn đã đến với tôi như thế nào trên  đất Mỹ mới là  đúng. Gọi như thế nào có thể chẳng quan trọng gì, cái  quan trọng là  trong hai bài viết này tôi đã có dịp cùng chia sẻ với các  bạn một câu  chuyện thật đời người. Thành công cũng lắm, mà thất bại  cũng nhiều.
 
 12 câu tôi đúc kết dùng làm topic  cho từng đoạn trong  câu chuyện, chẳng phải ngẫu nhiên mà có. Nó được  tôi rút gọn để chia sẻ  với các bạn một điều: Sự thành công không căn cứ  vào một điều nhất định  nào, mà nó cần tất cả các yếu tố để thành công  từ may mắn, gian truân,  trí tuệ và cả độc ác nữa. Vì vậy mới có khi  cứng phải cần mềm, và đừng  mang cái tôi ra ca tụng. Đạo lý đòi hỏi con  người phải công bằng. Đức  tin là của trân bảo, nhưng đôi lúc lại chỉ là  cát bụi vì vậy mới có dịu  ngọt chớ nghe. Câu chuyện của tôi chấm dứt ở  đây, vô cùng cảm kích các  Bạn đã có những phản hồi ưu ái dành cho tôi.
 
 Kính chào.
 
 
 Charles Tran
 VNE
 |