Dù từ lúc sinh các con ra bà chưa được một ngày thảnh thơi nhưng giờ đây đă bước sang cái tuổi gần đất xa trời bà vẫn ước một điều đó là "sao ông trời đừng bắt tôi đi không th́ các con lấy ai chăm sóc".

Bà Cự và 2 đứa con điên điên dại dại...
Đó là hoàn cảnh gia đ́nh bà Nguyễn Thị Cự (85 tuổi, xóm 2, xă Diễn Tháp, huyện Diễn Châu, Nghệ An).Vượt qua gần 100 km, theo chỉ dẫn của người dân, chúng tôi đến thăm bà vào một buổi trời đông giá rét. Không khó để t́m ra nhà bà, bởi ở cái làng này ai cũng biết bà Cự với những đứa con tật nguyền.
Ngôi nhà nhỏ hai gian ẩm thấp hiện ra trước mắt, xung quanh cỏ dại moc um tùm, có lẽ từ lâu đă không có người dọn dep. Nh́n bên trong cũng không có đồ vật ǵ có giá trị ngoài hai chiếc giường cũ đặt ở góc nhà.
Bà Cự ngồi cạnh thở dài với vẻ mặt năo nề kể về quăng đời đầy khó khăn của ḿnh. Ông bà sinh được 5 người con, chồng mất sớm nên bà một ḿnh chăm sóc các con. Hai đứa đă lập gia đ́nh nhưng cuộc sống không khấm khá ǵ, một đứa đă mất từ nhỏ, c̣n hai đứa th́ bị bại liệt bẩm sinh và trí năo không b́nh thường.
Cuộc sống vốn đă gặp nhiều khó khăn khi nuôi các con khôn lớn, giờ các con bà lại bệnh tật quanh năm nên khó khăn gấp bội. Nói được đến vậy bà trào nước mắt.
Suốt mấy chục năm qua, mọi việc trong nhà đều đến tay người mẹ già này, từ tắm giặt, vệ sinh, cho đến bữa ăn hằng ngày. Khổ nhất là những lúc bà bị ốm, hai anh phải nhịn ăn là chuyện b́nh thường. “Tuổi tôi giờ đă cao, cứ như ngọn đèn leo lắt trước gió, không biết c̣n sống được bao lâu nữa, chỉ mong sao ông trời đừng bắt tôi đi không th́ các con lấy ai chăm sóc”, bà Cự buồn khóc.
Mấy năm trở lại đây các con bà cũng nhận được 120 ngàn đồng mỗi tháng tiền trợ cấp cho người khuyết tật. Nhưng số tiền đó có thấm vào đâu so với tiền thuốc thang, tiền đi bệnh viện, những cơn đau bất thường của hai con và những chi tiêu vặt trong gia đ́nh.
Chia tay mẹ con bà Cự ra về, không biết từ khi nào mà những giọt nước mắt của người mẹ già cứ lăn trên đôi g̣ má gầy guộc, cùng hai đứa con ngớ ngẩn nh́n vào khoảng không gian tối mịt phía trước. Các con bà rồi sẽ ra sao, khi sức khỏe bà ngày càng yếu đi… Ngôi nhà ấy vẫn khát khao một niềm hạnh phúc cháy bỏng.
Theo Dân Trí