Thời điểm ấy, chồng chị nhiều lần hỏi chị, sao không đánh, không mắng, không nổi giận như những người vợ khác, chị chỉ khẽ mỉm cười mà không đưa ra bất cứ câu trả lời nào.
H và T là chị gái và anh rể tôi. Trước đây, gia đ́nh tôi luôn tự hào v́ chị gái lấy được người chồng giỏi giang, biết quan tâm vợ con và lo cho gia đ́nh. Nói thế không có nghĩa là chị tôi kém cỏi hơn. Chị tôi cũng tốt nghiệp đại học loại giỏi, đi làm luôn thuộc diện nhân viên xuất sắc của công ty.
Ngoài công việc, về nhà, chị tôi cũng là một người vợ, người mẹ đảm đang, luôn lo chu toàn mọi thứ. Sau hơn 8 năm về chung một nhà, vợ chồng anh chị có hai cô công chúa xinh xắn, đáng yêu; mua được nhà, tậu được xe, cuộc sống được xem là khá viên măn ở Thủ đô.
Vậy mà, chỉ cách đây vỏn vẹn 4 tháng, cuộc sống của chị tôi như bị đảo lộn hoàn toàn. Ngày chị rủ tôi đi du lịch mà không cho chồng con đi cùng, tôi đă thấy có sự bất thường. Gặng hỏi măi, chị mới chậm răi nói, chị muốn đi đâu đó cho thư giăn, để b́nh tĩnh lại khi phát hiện chồng ngoại t́nh, không những thế, người phụ nữ đó c̣n đang mang thai.
Nghe tin, tôi sốc, thật sự sốc. Anh rể "điểm 10", luôn yêu thương chị tôi lại đi ngoại t́nh với người phụ nữ khác và có con ư? Tôi không tin vào điều đó. Chị tôi nói, chính chị cũng không tin nhưng trước những bằng chứng và lời thú nhận của anh, chị cũng buộc phải tin.
Chị kể, chị bắt đầu nghi ngờ chồng từ khi vô t́nh đọc được tin nhắn trên điện thoại của anh: "Em bị sốt, đang đi viện khám, không biết có ảnh hưởng đến em bé trong bụng không". Với linh cảm của một người phụ nữ, chị biết, mối quan hệ giữa chồng và người phụ nữ kia không b́nh thường.
Chị không làm ầm lên ngay mà lặng lẽ t́m hiểu. Và rồi, chị như chết lặng khi tận mắt chứng kiến chồng d́u một người phụ nữ mang thai từ trong viện sản đi ra không khác ǵ một cặp vợ chồng thực thụ.
Khoảnh khắc ấy như bóp nghẹt trái tim chị. Chị không đủ sức để làm ǵ cả, ngồi thụp xuống bên vệ đường và dường như, mọi thứ xung quanh chị không c̣n tồn tại.
Chị nói, chị không muốn sống trong cảm giác ngờ vực mà muốn đối diện với sự thật nên đă thẳng thắn nói chuyện với chồng. Chị đưa cho anh chiếc điện thoại, trong đó có tất cả những ǵ chị chụp được trước cổng bệnh viện. Anh luống cuống, lắp bắp rồi đành cúi đầu thừa nhận.
Trước sự thật cay đắng đó, chị rơi nước mắt nhưng chọn im lặng. Chị nói không muốn làm ảnh hưởng đến việc thi cuối kỳ của con gái lớn. Chị muốn các con hoàn thành năm học rồi một cách trọn vẹn rồi về quê nghỉ hè với ông bà như chúng vẫn luôn ước ao.
Ngày ngày, chị vẫn nấu bữa sáng cho gia đ́nh, vẫn đi làm vui vẻ với đồng nghiệp và trở về nhà là một người mẹ tuyệt vời của các con.
Chồng chị nhiều lần hỏi chị, sao không đánh, không mắng, không nổi giận như những người vợ khác, chị chỉ khẽ mỉm cười mà không đưa ra bất cứ câu trả lời nào.
Thái độ ấy khiến chồng chị khó hiểu. Và ngay cả tôi, khi nghe chị kể lại cũng không thể hiểu được lư do. Tôi từng hỏi chị, hay chị hết yêu anh rồi nên thấy mọi thứ nhẹ nhàng đến vậy.
Nhưng chị nói, chị chưa bao giờ hết yêu chồng. Chỉ là t́nh yêu với chị vào thời điểm này lại không c̣n ư nghĩa ǵ nữa nên chị chọn buông xuôi, không muốn nghĩ ngợi quá nhiều. Chị muốn sống những tháng ngày thanh thản bên các con.
Thời điểm đó, tôi lại không để ư câu nói ấy của chị. Để đến bây giờ, khi cuộc hôn nhân của chị vừa kết thúc, chị mới nói cho tôi lư do thật sự. Rằng chị bị ung thư vú giai đoạn 3. Nghe tin sét đánh ngang tai, tôi thương chị vô cùng tận: Vừa phải đối diện với căn bệnh ung thư quái ác vừa bị chồng phản bội. C̣n ǵ đau đớn hơn.
Chị nói, điều sợ nhất lúc đó không phải là bệnh tật, không phải là chồng không c̣n yêu ḿnh mà là không biết bản thân c̣n bao nhiêu thời gian bên các con, rồi sau này, ai sẽ thay chị chăm sóc chúng.
Giờ đây, chị vẫn tỏ ra vui vẻ mỗi lần về quê thăm các con nhưng điều đó càng khiến gia đ́nh tôi đau thấu tận tâm can. Giờ th́ tôi đă hiểu, khi thấy yêu thương không c̣n, chị đă chọn rời đi trong yên b́nh và vẫn cố giữ sự tử tế, nhân hậu và vị tha của ḿnh, để các con chị có kư ức đẹp về một gia đ́nh đă từng rất hạnh phúc!
VietBF@ sưu tập
|
|