Cuộc đời đúng thật cay đắng. Tôi chỉ… tiếp tục sống như thể chưa từng biết.
Tôi từng đọc đâu đó một câu thế này: "Có những sự thật không dành để biết bởi khi biết rồi, người đau nhất lại là người chẳng làm ǵ sai".
Tôi không hiểu câu ấy cho đến một buổi chiều cách đây 7 năm, khi tôi cầm trên tay kết quả xét nghiệm ADN của chính đứa trẻ ḿnh gọi là "con trai".
Mọi chuyện bắt đầu từ một cảm giác... rất nhỏ. Không phải nghi ngờ mà là một trực giác bản năng của người đàn ông...
Tôi và vợ quen nhau khi cả hai đă gần 30 tuổi. Chúng tôi cưới nhanh, không có nhiều thời gian t́m hiểu sâu. Vợ tôi là mẫu phụ nữ độc lập, từng yêu sâu đậm một người đàn ông cũ rồi chia tay v́ gia đ́nh anh ta không chấp nhận.
Tôi biết điều đó và tôi không bận tâm. Ai mà chẳng có quá khứ?
Chúng tôi cưới nhau được 1 năm th́ có bé Bon. Từ ngày con ra đời, mẹ tôi đôi lần nhận xét: "Nó không giống mày chút nào!".
Tôi cười x̣a cho qua, v́ làm ǵ có đứa con nào giống y đúc cha mẹ. Nhưng càng lớn, Bon càng khiến tôi khó diễn tả cảm giác bên trong ḿnh, không phải ghen tuông, mà là một khoảng cách vô h́nh.
Tôi yêu con, chăm con, đưa đón con đi học mỗi ngày. Nhưng có những lúc tôi giật ḿnh khi nghĩ: Liệu có chắc ḿnh là cha ruột của thằng bé?
Tôi lén đem tóc con đi xét nghiệm ADN và mất ngủ suốt một tuần sau đó.
Tôi không kể với ai. Lúc lén lấy mẫu tóc, tay tôi c̣n run. Tôi tự thấy ḿnh là người đàn ông hèn hạ. Nhưng tôi không chịu nổi cảm giác nghi hoặc này thêm nữa.
Kết quả trả về sau 5 ngày: "Không có quan hệ huyết thống cha – con".
Tôi đă ngồi chết lặng trong xe ô tô gần 2 tiếng. Tôi không biết ḿnh mong đợi điều ǵ nhưng chắc chắn không phải điều này.
Tôi không nói với ai, không nổi giận, không tra hỏi, không bỏ đi. V́ khủng hoảng tâm lư nên tôi đă đi uống rượu 1 ḿnh. Tôi bị tai nạn nhưng đó không phải điều tồi tệ nhất. Sau tai nạn bác sĩ chẩn đoán tôi khó có thể có con v́ tổn thương chỗ đó.
Cuộc đời đúng thật cay đắng. Tôi chỉ… tiếp tục sống như thể chưa từng biết. Cũng tại tôi, ai bảo vội vàng trong việc cần thời gian để quyết định.
7 năm qua, tôi vẫn là một người cha dù trái tim rỗng hoác.
Tôi không có bằng chứng nào khác ngoài tờ giấy xét nghiệm ấy và một linh cảm cay đắng rằng, vợ tôi đă mang thai từ người đàn ông cũ khi đến với tôi.
Tôi từng nghĩ đến chuyện nói ra. Nhưng nói để làm ǵ? Ly hôn? Vạch mặt? Lôi con vào cuộc xét nghiệm ADN lần nữa, để xác minh điều tôi đă biết rơ ràng? Trong khi đó tôi cũng chẳng thể làm cha lần nữa.
Vợ tôi vẫn chăm sóc gia đ́nh. Bon vẫn gọi tôi là bố, vẫn ôm tôi mỗi tối, vẫn vẽ h́nh cả nhà ba người với nụ cười tṛn trịa.
Tôi… không thể phá hủy điều đó. Nhưng cũng từ ngày ấy, tôi không c̣n cảm thấy ḿnh là "một phần thật sự" của gia đ́nh này nữa.
Tôi đi làm nhiều hơn, về nhà muộn hơn, cười ít lại.
Vợ tôi h́nh như cảm nhận được điều ǵ đó nhưng cô ấy không hỏi, c̣n tôi th́ chẳng nói. Có đôi lần cô ấy ngỏ lời muốn sinh thêm nhưng tôi không đủ can đảm nói ra sự thật. Tôi cũng đang giấu giếm đó thôi.
Có những vết cắt không chảy máu nhưng âm thầm khiến người ta không c̣n nguyên vẹn. Tôi có đang làm đúng? Cả 2 chúng tôi đều có bí mật, có thể chôn giấu măi đến cuối đời không?
VietBF@ sưu tập
|