
Ngày mẹ bệnh nặng, bác sĩ dặn: “Giờ phải kiêng kỹ, tốt nhất chỉ nên ăn cháo trắng loăng cho dễ tiêu.”
Tôi nh́n tô cháo mẹ ăn, ḷng chùng xuống. Vị nhạt thếch, chẳng có chút mùi thơm, vậy mà mẹ vẫn cố nuốt từng muỗng, mắt không rời đứa cháu nhỏ đang chơi bên cạnh.
Tối đó, tôi ngồi lặng trong bếp, nếm thử tô cháo mẹ chưa ăn hết. Vị… đúng là không thể nuốt nổi.
Chợt nhớ lại một ngày xa lắm, hồi c̣n nhỏ, tôi bị sốt cao, nằm li b́. Mẹ nấu cháo trắng, chan nước mắm quấy trứng cho tôi ăn. Tôi vừa ăn vừa khóc v́ đắng miệng. Mẹ dỗ:
– Ráng ăn con, khỏi bệnh mẹ mới yên tâm…
Tôi nhớ đă nôn ra, quấy khóc. Mẹ lại múc cháo khác, thổi từng muỗng, dụ tôi bằng tiếng ru.
Ngày đó, tôi không biết tô cháo ấy là phần gạo cuối trong nhà. Không biết mẹ phải nhịn cả bữa. Không biết mẹ cũng đang mệt, đang lạnh.
Giờ đây, tôi là người lớn. Mẹ già đi. Vai tṛ đổi chỗ. Và tô cháo trắng ngày xưa… trở lại.
Tôi ôm mẹ thật chặt và nói:
– Mai con nấu cháo, mẹ chỉ việc ăn thôi, được không?
Mẹ gật đầu, mỉm cười. Nụ cười như ngày xưa, khi tôi hết bệnh.
🕊️ Ḷng biết ơn không chỉ nằm trong lời cảm ơn – mà trong cả cách ta sống, khi có cơ hội yêu thương lại người từng yêu thương ḿnh cả một đời.
VietBF@ sưu tập