Tôi đọc hết những lá thư mà cha gấp vội để trong cái hộp trên nắp tủ. Khi ấy, tôi đă rơi nước mắt...
Ông bố "cục cằn", suốt 30 năm chỉ biết gắt gỏng
Hồi nhỏ, tôi từng nói với mẹ: “Con ước ba không phải ba của con.”
Ông lúc nào cũng gằn giọng, khó gần, cấm cười to, không thích ôm ấp. Mỗi lần tôi đi học về muộn, ông không hỏi han mà chỉ ném một câu lạnh lùng: “Biết mấy giờ rồi không?”.
Sinh nhật? Không có lời chúc. Thi đậu? Không lời khen. Tôi lớn lên trong một ngôi nhà có người cha hiện diện mỗi ngày, nhưng như một “cái bóng” – âm thầm, nặng nề, xa cách.
Ngày tôi chuyển ra ở riêng – lần đầu tiên thấy ông đứng nh́n theo… rất lâu
Tôi dọn đồ, chuyển sang sống riêng khi đă 28 tuổi. Hôm đó, ông không nói ǵ. Vẫn là ánh mắt lặng thinh, gương mặt cau có. Tôi cúi chào rồi bước đi như bao lần khác.
Nhưng khi lên xe, tôi liếc qua gương chiếu hậu và thấy ông… vẫn đứng ở bậc thềm. Lâu hơn b́nh thường. Không rút đi ngay như những lần khác. Chỉ đứng đó, tay siết nhẹ – như định vẫy mà không kịp.
Trên nóc tủ – chiếc hộp cũ đầy bụi và… những bức thư không bao giờ gửi
Một tuần sau, mẹ gọi bảo dọn lại pḥng cũ. Tôi trèo lên nóc tủ t́m chăn – và thấy một chiếc hộp cũ.
Bên trong là hàng chục bức thư. Không có phong b́, chỉ là những tờ giấy xếp đôi.
Tất cả đều viết tay, chữ xiêu vẹo, nét cứng – là chữ của ba.
“Hôm nay con thi đại học. Ba dặn ḷng không được gọi, sợ làm con áp lực. Nhưng thật sự ba hồi hộp c̣n hơn cả hồi xưa thi bằng lái xe…”.
“Thấy con đứng trên sân khấu nhận giải, ba muốn hét lên lắm, nhưng ngồi dưới cố giả bộ nghịch điện thoại”.
“Con nói ba không thương con, ba chỉ cười. Thật ra mỗi lần nghe vậy tim như có ai bóp…”.
Người đàn ông không nói “Yêu con” – lại là người đă viết ra hàng trăm câu như thế… nhưng giữ lại cho riêng ḿnh.
Tôi đọc hết. Rơi nước mắt. Ba không hề cục cằn – ông chỉ… không biết cách thể hiện.
Ông sinh ra trong thời nghèo đói, nơi “thương con” đồng nghĩa với “phải nghiêm”, nơi đàn ông mạnh mẽ là không được mềm ḷng.
Ba yêu tôi bằng cách chở đi học mỗi ngày mà chẳng nói một lời. Ba yêu tôi bằng những lần lén đặt hộp sữa vào ba lô. Ba yêu tôi bằng ánh mắt lặng lẽ dơi theo – và cả những bức thư ông viết trong âm thầm, rồi cất lại không bao giờ gửi.
Có những người cha – không bao giờ nói “yêu con”, nhưng cả đời chỉ sống v́ hai chữ đó.
Họ không biết ôm con, không biết viết tin nhắn “Nhớ con” nhưng từng hành động đều mang theo t́nh thương vụng về và sâu đậm nhất.
Nếu cha bạn ít nói, đừng vội nghĩ rằng ông vô tâm. Hăy thử hỏi: Có bao điều ông đang giấu trong ḷng, v́ không biết cách nói ra?
Có thể bây giờ ông vẫn đang cất một chiếc hộp nào đó – Không phải thư tay, mà là kư ức, là ánh nh́n, là những điều thương mà chưa từng gọi thành lời.
Hăy gọi cho cha hôm nay – không để hỏi tiền hay kể công, chỉ để nói: “Con nhớ cha”
V́ đôi khi, những lời bạn nói hôm nay – sẽ là những điều cha mang theo suốt cả đời.
VietBF@ sưu tập
|