
Khi cha mẹ bước vào tuổi xế chiều, điều họ lo sợ không phải là bệnh tật hay sự cô đơn, mà là cảm giác trở nên phiền toái trong mắt chính những đứa con mà họ yêu thương hết mực.
Nỗi cô đơn lớn nhất của người già không nằm ở thể xác suy yếu hay trí nhớ lẫn lộn, mà ở chỗ họ cảm thấy phải dè chừng, phải “xin phép” để được hiện diện, để được hỏi han hay thể hiện sự vụng về một cách tự nhiên trước mặt con cái.
Khi c̣n bé, ta đặt vô vàn câu hỏi mà cha mẹ chưa từng bực bội. Nhưng khi họ già đi, chỉ một câu hỏi lặp lại cũng có thể khiến ta khó chịu, bực bội trong ḷng.
Ta thường quên rằng, người từng bao dung chờ ta trưởng thành, nay cần chính sự bao dung ấy khi họ dần chậm lại theo thời gian.
Hăy luôn ghi nhớ: khi bạn không c̣n đủ kiên nhẫn để lắng nghe, có thể cha mẹ cũng chẳng c̣n nhiều thời gian để hỏi. Đừng để đến lúc tiếng gọi “Cha ơi, Mẹ ơi” chỉ c̣n là hồi ức th́ mới thấy ḷng ḿnh chới với, trống vắng.
Thương cha mẹ không phải là những lời hoa mỹ trên mạng xă hội, mà là ánh nh́n tŕu mến, là sự kiên nhẫn lắng nghe từng điều nhỏ nhặt mỗi ngày.
Càng thấu hiểu, t́nh thương càng sâu sắc. Nhưng nếu hiểu quá muộn, th́ yêu thương đôi khi chẳng c̣n kịp nữa... Cho ḿnh xin tiêu đề nhé
VietBF@sưu tập