Cô dâu đang phát biểu bỗng ngất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tày trời…
Ngày cưới của Linh là một ngày mà cô hằng mong đợi từ lâu. Sau gần ba năm yêu nhau, vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cô và Tuấn – người đàn ông hiền lành, điềm đạm và luôn khiến cô cảm thấy an toàn – đã đi đến cái kết đẹp là một đám cưới trang trọng, ấm áp trong vòng tay gia đình và bạn bè.
Sảnh tiệc lung linh ánh đèn. Mọi người đứng chật kín, rộn ràng tiếng cười, tiếng chúc phúc. Linh trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, e ấp nép bên Tuấn. Cô hồi hộp nhưng hạnh phúc. Đứng cạnh người đàn ông cô yêu, nhìn những ánh mắt dõi theo, Linh thấy cuộc đời thật viên mãn.
Đến phần phát biểu của cô dâu chú rể, Linh cầm micro bằng đôi tay run nhẹ. Cô vừa định nói thì ánh mắt chạm phải một người phụ nữ đang ngồi hàng đầu – mẹ chú rể.
Bà Hoa – mẹ Tuấn – là người phụ nữ quý phái, ít nói. Từ ngày Linh về ra mắt, bà không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng không tỏ vẻ phản đối. Chỉ là… lạnh lùng, khó đoán. Linh cố gắng để được bà yêu quý, vì cô nghĩ, có thể bà chỉ là người khó gần.
Nhưng khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng rọi chiếu, Linh nhìn thấy một điều khiến mọi thứ trong cô vỡ vụn.
Một vết bớt son màu đỏ, hình méo mó, nằm trên mu bàn tay phải của bà Hoa.
Chân cô như bị đóng băng. Hơi thở nghẹn lại. Micro rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chát chúa. Cô lảo đảo rồi gục ngã trong sự ngỡ ngàng của toàn thể quan khách.
Linh tỉnh lại trong phòng nghỉ phía sau sảnh cưới. Bên cạnh là Tuấn, vẻ mặt lo lắng đến hoảng loạn.
– Em sao rồi? Có mệt không? Anh gọi bác sĩ rồi, họ đang trên đường tới…
– Em không sao… – Linh lắp bắp, đẩy nhẹ tay anh ra, mắt nhìn quanh, bất ổn. – Mẹ anh đâu?
– Mẹ đang ở ngoài. Em muốn gặp mẹ à? – Tuấn ngơ ngác.
Linh khẽ gật. Một phần trong cô không muốn, nhưng một phần khác, mạnh mẽ hơn, cần được xác thực. Không thể nhầm được. Vết bớt đó… là thứ ám ảnh cô suốt gần hai mươi năm qua.
Khi bà Hoa bước vào, vẫn với dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt bà nhìn Linh như đã biết lý do vì sao cô ngất.
– Cháu đã nhớ ra rồi, phải không? – Bà hỏi, giọng nhỏ nhưng rắn rỏi.
Tuấn ngơ ngác:
– Mẹ, chuyện gì vậy?
Linh ngồi bật dậy, run rẩy.
– Là bà… chính bà… năm đó… bà là người đã… đốt nhà tôi.
Tuấn chết lặng.
Mười tám năm trước, Linh mới tám tuổi. Gia đình cô sống trong một ngôi nhà nhỏ ở vùng ven đô, nghèo nhưng êm ấm. Ba Linh là công nhân, mẹ bán rau ngoài chợ. Họ sống lương thiện, chưa từng gây hấn với ai.
Cho đến một đêm định mệnh.
Một đám cháy lớn thiêu rụi cả căn nhà khi cả gia đình đang ngủ say. Linh thoát chết trong gang tấc vì mẹ cô kịp kéo con gái ra khỏi biển lửa, còn bản thân bà bị bỏng nặng. Ba Linh thì không may, mãi mãi ra đi trong vụ hỏa hoạn ấy.
Vụ việc được xác định là do phóng hỏa. Nhưng hung thủ không bao giờ bị bắt.
Tất cả những gì Linh nhớ được là một người phụ nữ với vết bớt đỏ trên tay phải, lẩn khuất giữa khói lửa.
Hình ảnh đó in sâu vào tâm trí cô, theo cô suốt những năm tháng trưởng thành. Linh từng nghĩ mình sẽ tìm ra người đó, nhưng rồi thời gian trôi qua, sự thật mờ dần… cho đến ngày hôm nay.
– Vì sao… bà làm vậy? – Linh nghẹn ngào.
Bà Hoa cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự mỏi mệt.
– Năm đó, mẹ cháu là người duy nhất chứng kiến chuyện tôi không muốn ai biết. Bà ấy đe dọa sẽ tố cáo tôi. Tôi quá sợ… Tôi… tôi thuê người dọa bà ấy, nhưng không ngờ…
– Không ngờ lại thành giết người? – Linh gằn giọng, nước mắt rơi lã chã.
Tuấn vẫn chưa thể hiểu nổi. Anh lắp bắp:
– Mẹ… mẹ đang nói gì vậy? Mẹ đốt nhà người ta sao?
– Mẹ không trực tiếp làm, nhưng mẹ thuê người. Mẹ không muốn ai biết mẹ từng lừa đảo, từng phá hoại một công ty rồi bỏ trốn. Mẹ sợ sẽ ảnh hưởng đến bố con và danh tiếng gia đình. – Giọng bà Hoa như một sự thú nhận cuối cùng.
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Tuấn lùi lại, như không thể đứng vững.
Linh siết chặt tay, cố nuốt nước mắt.
– Tôi từng nghĩ sẽ báo thù. Nhưng khi yêu Tuấn, tôi không còn muốn dính vào quá khứ nữa. Tôi tưởng mình đã quên. Nhưng khi thấy vết bớt ấy… tất cả trở lại.
Tuần sau, Linh hủy bỏ lễ thành hôn. Gia đình Tuấn kín tiếng, không ai nhắc đến lý do thật sự. Tuấn tìm Linh nhiều lần, nhưng cô từ chối gặp. Anh đau khổ, giằng xé giữa tình yêu và sự thật khủng khiếp về mẹ mình.
Một buổi chiều, Linh gặp Tuấn lần cuối.
– Em không thể lấy anh được. Em không thể gọi người đó là mẹ chồng.
– Nhưng em yêu anh. Em biết anh không liên quan đến chuyện đó!
– Em biết. Nhưng mỗi khi nhìn vào mắt anh, em sẽ nhớ đến ba em, đến căn nhà cháy rụi, đến mẹ em phải chịu đựng bao năm…
– Em có thể tha thứ không?
– Không. Em không thể.
Tuấn bật khóc. Cả hai ôm nhau lần cuối. Rồi rẽ lối.
Một năm sau, bà Hoa ra đầu thú. Bà viết đơn tự thú, khai rõ mọi chuyện, và chịu án tù với mức nhẹ nhất do thời hiệu và nhân thân tốt. Nhưng bà chưa từng xin Linh tha thứ – bà biết mình không có tư cách.
Linh quay lại cuộc sống thường nhật. Cô trở thành luật sư, chuyên bảo vệ người yếu thế. Trong một lần phỏng vấn, cô nói:
“Tôi từng nghĩ tha thứ là yếu đuối. Nhưng rồi tôi nhận ra, không thể tha thứ đôi khi cũng là cách để sống đúng với mình.”
Cô không kết hôn nữa. Tuấn cũng không. Nhưng cả hai, mỗi người một hướng, đều sống như thể đã mất một phần tim mình vào quá khứ.
Và vết bớt son ấy – như một dấu ấn không bao giờ phai mờ – nhắc họ về cái giá của sự thật, của tình yêu, và của tội lỗi mà thời gian không thể xóa.
VietBF@ sưu tập
|
|