Nơi đây xứng đáng với tiêu đề cuốn sách của nhà văn Murakami: Xứ sở diệu kỳ và chốn tận cùng thế giới.
Tôi thức dậy khi trời c̣n tờ mờ sáng. Bên ngoài vẫn c̣n khá lạnh, chừng 5 - 6 độ C. Tôi mặc quần áo, đội mũ, đeo găng tay và khăn quàng cổ cẩn thận rồi xuống dưới sảnh, ra khoảng hiên trước cửa nhà.
Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Khung cảnh nơi đây đă thay đổi, khác biệt hẳn những ǵ tôi thấy chiều qua, khi vừa đặt chân đến. Lúc đó, trời xẩm tối, chúng tôi - những người lái chiếc xe cuối cùng của đoàn, mải miết đi trên con đường đầy sỏi đá giữa hai rặng núi.
Phía trước là cả thung lũng rộng lớn, bốn bề là các ngọn núi cao đến 5.000 - 6.000m được bao phủ bởi tuyết trắng xoá trên đỉnh. Dưới đất, ngoằn ngoèo các suối nước trắng bạc óng ánh lên bầu trời xanh như những con rắn cổ xưa, đă tồn tại hàng trăm ngh́n năm, đóng băng khi mùa đông đến và hóa thân trở thành những suối nước khi hè sang. Mọi thứ cứ tuần tự như vậy không biết qua bao nhiêu đời người.
Những suối nước trắng bạc óng ánh
Có tiếng người gọi, xa xa bên dưới thung lũng lác đác vài ngôi nhà xiêu vẹo như vừa trải qua chiến tranh. Chính giữa, một ngôi nhà hai tầng kiên cố được sơn màu trắng nổi bật giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ này. Người vừa gọi vừa vẫy tay với chúng tôi là bạn tourguide người Ấn, họ đă đến đây được một lúc trong khi chúng tôi vẫn lang thang ḍ dẫm trên con đường đầy đau khổ và khó nhọc đó.
Vùng đất chúng tôi nghỉ chân qua đêm có tên là Rangdum, cao 4.010m so với mặt nước biển. Con đường chúng tôi đi là con đường độc đạo duy nhất từ Leh - thủ phủ của vùng Ladakh - đến Zanskar - một trong những vùng đất xa xôi hẻo lánh nhất miền Bắc Ấn Độ - nơi đây từng là lănh thổ của vương quốc cổ xưa Guge.
Không nhiều du khách chọn cung đường này, và nhất là chẳng mấy ai tự ḿnh lái xe moto để đến đây cả. Bỏ qua mọi khuyên can của bạn bè cũng như của các du khách nước ngoài ở cùng hostel tại Leh, chúng tôi vẫn quyết định thực hiện hành tŕnh và những ǵ được tận mắt thấy, tai nghe quả thực vô cùng xứng đáng.
Vẻ đẹp kỳ vĩ của Rangdum nh́n từ trên cao
Càng đi xe đến gần, tôi càng thấy ḱ lạ. Một sự ḱ lạ bất đối xứng. Những ngôi nhà được đắp bằng đất thấp tè bên trên được phủ đầy rơm rạ khô và phân ḅ, một số th́ xiêu vẹo đổ nát. Nơi tôi đang đến là một ngôi nhà hai tầng được xây bằng gạch khang trang và được sơn trắng, mái nhà lợp ngói tỏa đều hai bên. Một công tŕnh phải gọi là kỳ vĩ ở cái nơi khỉ ho c̣ gáy cao đến 4.010m này.
Lúc ở trên ngọn đèo nh́n xuống đây, tôi đă tự nhủ: “ḿnh đang làm cái quái ǵ ở đây vậy”. Nhưng nơi đây xứng đáng với tiêu đề cuốn sách của nhà văn Murakami: "Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới".
Bỗng từ trên con đường tôi vừa đi qua, có khói bụi bay lên từng lớp. Một chiếc xe 12 chỗ cổ lỗ sĩ đang lê những bánh xe khó nhọc rệu rạo trên nền đá sỏi để đến đây. Với h́nh dáng của chiếc xe khốn khổ này th́ tôi không nghĩ nó là của các du khách. Có lẽ chẳng có du khách nào chịu ngồi lên chiếc xe đáng tuổi bà tôi như thế này cả.
Chiếc xe chầm chậm đi đến gần và đỗ trước cửa, cách chúng tôi tầm vài mét. Xe mở ra, những nhà sư Mật tông Tây Tạng mũ vàng bước xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi và những người đang đứng trước hiên. Họ nhẹ nhàng leo khỏi xe, một tay cầm vạt áo, tay cầm tràng hạt, người lại cầm cái bát và vân vê một thứ ǵ đó bên trong, sau này tôi mới biết đấy là bột kê khô xay nhuyễn.
Vậy đó, bạn ở nơi diệu kỳ và chốn tận cùng thế giới, gặp các nhà sư phái Mật tông Tây Tạng đang ở cùng một nhà nghỉ với ḿnh trong một buổi chiều kỳ lạ và lạnh buốt như thế này.
Bạn c̣n chờ đợi một điều ǵ hơn thế nữa!
Một nhà sư Mật tông Tây Tạng
Đó là chuyện của chiều qua, c̣n giờ đây, vào lúc 6 giờ sáng, khung cảnh tôi đang nh́n thấy khác biệt hoàn toàn, một khung cảnh hùng vĩ, nhưng b́nh yên và đầy mê đắm. Như bạn đă bước qua một thế giới khác. Một thế giới của ánh sáng, của một ngày mới nơi xứ sở này.
Những ngọn núi cao lớn đối diện được chiếu sáng, lấp lánh trong tuyết. Từ mấy ngôi nhà đất phủ rơm rạ trước mắt tôi, những cột khói bốc lên cao, chắc hẳn chủ nhân của chúng đă thức dậy. Những tia nắng đầu ngày bị những đám mây che phủ, tạo thành các ren sáng, chiếu những ánh sáng mịn màng óng ánh như dải lụa. Từ xa, đàn chim bay lên sau giấc ngủ. Con người, thiên nhiên, cứ thế hoà hợp với nhau, b́nh yên và thiện lành.
B́nh minh tại Rangdum
Chúng tôi tiếp tục hành tŕnh sau khi ăn sáng và nai nịt gọn gàng. Sau một buổi tối được ngủ ngon giấc, tinh thần mọi người đều phấn chấn. Nhưng chỉ một vài phút thôi, chúng tôi lại nhận ra một sự thật rằng, con đường đầy sỏi đá, và nhiều lúc… không c̣n là h́nh dạng con đường nữa vẫn c̣n dài phía trước. Và chúng tôi lại vừa ḍ đường, vừa t́m cách chinh phục những ḍng suối trên đường đi.
Bỗng phía trước, hiện lên một ḍng sông băng khổng lồ, ngoằn ngoèo và trắng xóa như một con rắn đang trườn lên đỉnh núi. Tôi từng nh́n thấy rất nhiều sông băng trên những con đường đă qua nhưng to lớn như thế này th́ là lần đầu tiên. Một khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên. Sau khi đi gần hết một ngày dài, cả nhóm mới vượt qua được con đường thử thách sự kiên tŕ của bản thân và đến được Zanskar - điểm cuối của chặng hành tŕnh.
Ḍng sông băng trên đường đến Zanskar
Ngày hôm sau, điểm đến của chúng tôi là tu viện Phuktal - một tu viện cổ xưa được xây dựng từ thế kỉ XII - là nơi tu hành của các nhà sư ḍng truyền thừa Gelug, Phật giáo Kim Cương Thừa.
Tu viện cổ Phuktal
Sau khi đi thăm quan tu viện và một vài điểm thăm quan chính tại đây, thay v́ trở về khách sạn nằm đệm êm chăn ấm, có nhà tắm và đồ ăn được nấu sẵn, chúng tôi quyết định bẻ cung, trở về lại con đường cũ và xin vào ngủ nhờ tại nhà một người dân tại một làng nhỏ ven đường.
Ngôi làng chỉ có khoảng vài chục căn nhà nhỏ, trên nóc nhà, họ đă chuẩn bị sẵn cỏ khô, củi và phân ḅ phơi khô để chuẩn bị cho mùa đông sắp đến. Trước mỗi ngôi nhà có một lạch nước nhỏ dẫn nước từ suối qua. Mọi sinh hoạt trong gia đ́nh đều lấy nước từ con lạch này, từ nấu ăn cho đến tắm giặt.
Toàn cảnh ngôi làng mà chúng tôi dừng chân
Chủ nhà rất nhiệt t́nh và thân thiện, làm bánh sủi cảo nhân hành đăi và mời chúng tôi uống một thứ bia họ tự nấu lấy. V́ ở đây mọi người hầu hết đều ăn chay, nên suốt chuyến đi chúng tôi phải lấy đồ ăn mang theo từ Việt Nam. Tối hôm đó, để có thêm rau củ, tôi đă phải ra vườn đào những củ khoai to bằng những quả trứng cút để nấu canh cho mọi người. Dù không đầy đủ tiện nghi như ở khách sạn, nhưng bù lại mọi người có một trải nghiệm không bao giờ quên tại ngôi làng này.
Tuy không đầy đủ tiện nghi như ở khách sạn, nhưng bù lại, mọi người có một trải nghiệm không bao giờ quên tại chính ngôi làng này.
Vào ban đêm, khi các ngôi nhà đă tắt đèn, đứng trước cửa nhà nh́n lên bầu trời, bạn sẽ thấy cả một dải ngân hà rộng lớn sáng lấp lánh, thứ mà bạn sẽ không bao giờ có thể tận mắt trông thấy khi ở các thành phố.
Dải ngân hà tại Ladakh
Henry Miller đă từng nói: “Đích đến của chúng ta không phải là một vùng đất, mà là một cách nh́n mới”. Hành tŕnh đến Zanskar là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất của tôi. Và không chỉ riêng tôi, sau chuyến đi, mọi người đều đồng ư rằng, đi bằng xe máy đến Zanskar là một trong những quyết định sáng suốt nhất. V́ chỉ có vậy, bạn mới có thể cảm nhận được toàn bộ vùng đất này một cách trọn vẹn nhất.
Một trong những thung lũng đẹp nhất tại Ladakh