Sở Khanh trong cơn hấp hối. Vợ gã đang thức giấc bên cạnh chồng. Chị cầm bàn tay yếu ớt của chồng, và nước mắt chảy xuống mặt gã. Tiếng khóc thút thít của chị đánh thức chồng khỏi giấc ngủ.
Sở Khanh cố mở mắt nhìn lên, và đôi môi nhợt nhạt của gã bắt đầu hơi nhúc nhích.
– Em yêu quý của anh – họ Sở thì thầm.
– Im nào anh yêu – chị vợ nói – Hãy nghỉ ngơi, đừng nói gì lúc này.
Sở Khanh vẫn cố tiếp tục nói với giọng mệt mỏi:
– Anh có điều phải thú nhận với em.
– Không có gì phải thú nhận cả – chị vợ khóc lóc trả lời – Mọi việc đều ổn cả, hãy ngủ đi.
– Không, không. Anh phải chết trong thanh thản. Anh đã ngủ… với cô bạn thân nhất của em.
– Em biết – chị vợ trả lời.
– Em… biết… ư?
– Vâng! Nếu không thì em đầu độc anh làm gì?
(“Đi” luôn).
VietBF@sưu tập
|