Một người thợ xây đang ở trên giàn dáo cao th́ bị sẩy chân rơi xuống, chẳng may trúng phải một người đang đi bộ ngang qua phía dưới. Điều oái oăm là anh thợ chỉ bị xây xát qua loa, c̣n người khách bộ hành th́ bị chấn thương nặng, hôn mê rồi chết khi người ta đưa vào bệnh viện.
Chiếu theo luật “Mắt đền mắt, răng đền răng” của miền này, gia đ́nh nạn nhân đưa nội vụ ra ṭa đ̣i anh thợ xây phải đền mạng. Vị quan toà từ lâu đă thấy cái vô lư trong bộ luật địa phương, nhưng truyền thống và hủ tục xưa rất khó thay đổi. Cuối cùng, để cứu người thợ xây oan ức, ông tuyên bố:
- Việc gia đ́nh nạn nhân đ̣i mạng người thợ xây theo truyền thống là chính đáng, nhưng tôi thấy phải nói rơ. Nếu anh ta đă giết người nhà của các ông bằng cách nào, th́ các ông cũng phải giết anh ta bằng cách đó, nghĩa là một người trong gia đ́nh các ông phải trèo lên giàn ráo, nhảy xuống đúng vào đầu anh thợ xây lúc anh đang đi ở phía dưới.
Nghe ṭa phân xử, bên gia đ́nh kiện cáo bèn vội vàng xin băi nại. Anh thợ xây được tha bổng. Sau đó, nhận thức được sự tàn nhẫn phi lư và mù quáng của bộ luật địa phương ḿnh, dân chúng trong vùng quyết định loại bỏ hẳn tính cách “mắt đền mắt, răng đền răng” trong quan hệ xử thế giữa con người với nhau.
VietBF@sưu tập
|