Lúc đó khoảng 8:30 sáng, pḥng cấp cứu rất bận rộn. Một cụ ông khoảng trên 80 tuổi bước vào pḥng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông cụ nói ông rất vội v́ có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ. Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, bảo ông ngồi chờ v́ tôi biết phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Thấy ông nôn nóng nh́n đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân cắt chỉ vết thương ở ngón tay cái của ông cụ. V́ lúc đó tôi cũng không bận với một bệnh nhân nào khác cả.
Khi thấy vết thương đă lành tốt v́ vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ. Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có một cuộc hẹn quan trọng sáng hôm nay phải không.
Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lăo để ăn điểm tâm với Cụ bà ở đó. Tôi hỏi thăm sức khỏe của cụ bà , ông cho biết là bà đă ở viện dưỡng lăo một thời gian khá lâu rồi và bà bị bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi).
Khi nói chuyện, tôi có hỏi ông là liệu cụ bà có buồn không nếu ông đến trễ một chút. Ông nói bà ấy không c̣n biết ông là ai nữa và đă 5 năm nay rồi bà không c̣n nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông : "và Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng mặc dù Bác gái không c̣n biết Bác là ai nữa?" Ông cụ cười buồn rồi nói "Bà ấy không c̣n biết tôi nữa nhưng tôi vẫn c̣n biết bà ấy là ai".
Khi ông cụ bước ra khỏi pḥng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc. Tôi thầm nghĩ, "Ước ǵ đời ḿnh có được một t́nh yêu như thế!"
T́nh yêu thật sự không c̣n là t́nh yêu thân xác, cũng không phải là t́nh yêu lăng mạn. T́nh yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những ǵ đang có, đă từng có, và sẽ có hoặc không.
Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những ǵ mà ḿnh có được.
"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn băo, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa".
VietBF@sưu tập