ÁO CHO CON By Vũ Quần Phương
Tình cờ đọc bài thơ hay, thấy cảm động nên "ăn cướp" để thân tặng các bồ vietbf-không-ba-que; à mà (a di đà phật/lạy chuá tôi) tặng lũ ba-que luôn (exception đó à nha!!! Hehehehe)...
ÁO CHO CON
Tính được bảy tháng, mẹ may áo cho con
Bề dài được một gang, bề ngang chưa được
Áo thơ dại gợi những điều trứng nước
Cha trải lên bàn viết của cha
Tác phẩm nhỏ xíu này lại làm cha xúc động
Một tình thương cha chưa có bao giờ
Con chưa thật trong đời mẹ đã lường dáng vóc
Sáng tạo này cha chưa thấy trong thơ.
Nhìn áo con cha cứ tự lạ lùng
Chỉ là vạt áo của cha thôi - mẹ con cắt lại
Thớ vải cũ như có gì rất mới
Cha cảm thấy nhưng chưa hề hiểu nổi
Rằng bây giờ còn có cuộc đời con
Có kích thước của con
Trên vạt áo mồ hôi cha quen thuộc
Năm nay sang xuân trời trở mưa nhiều
Mẹ hay mỏi thắt lưng ngồi khâu lâu phải tựa
Căn nhà nhỏ cuối đường Giảng Võ
Tháng gió nồm mùa muỗi hoa xoan
Năm nay dập dồn chiến sự miền Nam
Ngày ngắn lại giữa bộn bề công việc
Mẹ con can từng mẩu thời gian
Như can từng mảnh vải
Lo cho con mùa đông mùa hè.
Sau này con lớn lên
Mọi tấm áo mẹ may con sẽ đều mặc chật
Mọi con đường trên thế gian này con sẽ đều biết vượt
Nhưng lòng con sẽ đứng lại sững sờ
Trước đường khâu của mẹ
Một đường khâu bằng chỉ thường nhỏ bé
Suốt một đời con cứ mãi bâng khuâng.
|