Tôi là tài xế taxi, tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện của tôi như sau:
Hôm qua vào lúc 2h sáng, đường phố không c̣n phương tiện nào qua lại th́ tôi gặp một cô gái vẫy xe. Cô gái nói:
– Cho tôi về nghĩa trang Văn Điển.
Hơi sợ nhưng tôi tin trên đời này làm ǵ có ma. Tôi vẫn cho cô ấy lên xe. Xe chạy được một đoạn, tôi nh́n qua gương chiếu hậu không thấy cô gái đâu. Tôi vội phanh gấp, quay đầu lại th́ thấy cô gái đôi mắt long ṣng sọc nh́n tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Nghĩ ḿnh bị hoa mắt nên tôi nhấn ga chạy tiếp và lần này chạy nhanh hơn cho đỡ sợ.
Được một đoạn, tôi lại liếc vào gương chiếu hậu lần nữa th́ không thấy cô gái đâu. Hoảng quá tôi phanh gấp, bánh xe lết cháy đường. Quay đầu lại phía sau, tôi thấy cô gái mặt đầy máu dí sát mặt vào tôi nói:
“Cha nội, có biết lái xe không vây??? Lái xe kiểu ǵ mà mỗi lần tôi cúi xuống buộc dây giày ông lại phanh gấp. Lần thứ nhất tôi đă không nói ǵ, lần thứ hai ông làm tôi giập cả mũi rồi đây này”.
VietBF©sưu tập
|