Hai ông Việt Kiều già móm mém nói chuyện với nhau:
- Ông nghĩ thế nào mà rước con bé chưa đầy 30 tuổi qua đây làm vợ?
- Nó rất là thật thà, nên tui mới cưới nó đem qua đây.
- Làm sao ông biết là nó thật thà ?
- Thì lúc trước khi lấy nó, tui có hỏi: "Tại sao em chỉ bắng tuổi cháu nội tui, mà em lại chịu lấy tui ?".
Nó nói tại vì nhà nó nghèo quá nên lấy tui cho đỡ khổ.
- Chỉ vì nó than nghèo mà ông cho nó là ... thật thà ?
- Tui cũng thử lòng nó thêm . Tui hỏi nó: "Đưa em qua bển rồi lỡ em bỏ tui đi lấy mấy thằng trẻ cỡ em thì sao ?"
Nó trả lời: "Em đợi được, vì sức ông chỉ sống nhiều lắm 6, 7 năm nữa là cùng !".
Tui gặng hỏi nó thêm : " Lỡ 5 năm sau em vào được quốc tịch Mỹ. Em không chịu đợi tui chết, em bỏ tui thì sao?
Nó suy nghĩ một lát rồi trả lời : "Nói ông đừng giận nghe, sức ông ở một mình thì sống thêm được 6, 7 năm. Chứ sống chung với em, thì ông thọ được 1 năm cũng là giỏi lắm rồi! ".
Thôi nha, các Anh/Chị đừng ném đá tội nghiệp.
|