Người đàn ông thời c̣n trẻ lên đường sang Châu Âu làm đủ loại nghề. Bươn chải, làm hết nghề này đến nghề khác ông lại trở về Châu Á. Cuối cùng ông dừng chân ở quê hương Việt Nam và vẫn tay trắng.
Tôi không hiểu tại sao các bạn cứ phải mơ ước sang nước ngoài sống.
Tôi có ông bác năm 20 tuổi bỏ nhà sang Pháp, ban đầu đi làm phụ việc trên tàu biển, sau đó ông sang bên kia làm đủ nghề lao động như bưng phở, cào tuyết... nhờ có chút vốn ngoại ngữ và cũng ham học nên ông ấy cũng xin được việc làm ở một ṭa soạn người Việt hải ngoại nhưng làm quần quật mà ko đủ ăn, tiền thuê nhà c̣n không có, mùa đông phải nướng gạch ôm ngủ cho đỡ lạnh... sau này ông ấy lại bươn chải sang Ư, Nga, Anh, Mỹ nhưng cũng không có công việc ổn định, gia đ́nh giục về nước lấy vợ nhưng ông vẫn cố bám trụ. C̣n khi ở bên đó con gái Tây nó kỳ thị, không thích đàn ông châu Á nên cô đơn FA toàn tập.... Sau này thấy cuộc sống bên Âu Mỹ khắc nghiệt quá và khác biệt văn hóa nên ông lại quay về Tàu, Hongkong, Thái Lan... cũng gặp nhiều rắc rối... rốt cục năm mươi tuổi mới ngộ ra cuộc sống ở nước ngoài không phải màu hồng th́ ông mới về nước, khi ấy già rồi nên cũng chẳng vợ con ǵ nữa, tài sản cá nhân cũng chẳng có ǵ...
Thế nên các bạn nào muốn ra nước ngoài th́ phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.