Tổng Bí Nông Đức Mạnh đang ngủ gà ngủ gật tại bàn làm việc trong phủ Chủ Tịt đảng Việt gian Cộng sản thì điện thoại reo vang:
- A lô! A lô! Có phải đồng chí Mạnh không ạ? Dũng đây. Nguyễn Tấn Dũng, tự Dũng công an đây.
- À, tớ đây. Mạnh đây.
- Báo cáo với cậu tin vui. Tớ đã ra lệnh cánh công an của bọn tớ bắt giam con phản động Trần Khải Thanh Thủy rồi đấy. Tớ sẽ bỏ tù nó rục xương để trả thù cho cậu. Sướng nhé!
- Ê! Sao tớ lại sướng? Cậu nói rõ hơn. Tớ không hiểu.
- Ừ. Thì con này nó chửi Bác ào ào chứ sao. Bộ cậu quên rồi ư?
- À! À! Tớ nhớ chứ, quên sao được. Tớ thù con này vô cùng. Nhưng như vậy thì toàn dân ta đều sướng hả hê vì đã trừng phạt được con này đã cả gan chửi cha già dân tộc. Tớ sướng run cả người đấy, cậu ạ. Thế cậu cũng sướng như tớ chứ nhỉ?

- Cậu sướng là phải. Cậu là con Bác mà lỵ. Còn tớ ấy à? Sao tớ lại sướng chứ? Tớ con đồng chí đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Nó đâu có chửi bố tớ!
(Trúc Lê, Trích từ Ý kiến Bạn đọc, 4/2007, DCVOnline.net)