Không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nghèo khó, cô vợ đề nghị ly hôn nhưng anh chồng cố níu kéo. Trước đó, cô vợ đã từng khiêu khích chồng bằng cách trơ trẽn khoe rằng: “Hiện giờ em có hai người yêu đấy, cả hai người đều muốn lấy em làm vợ, cả hai người đều làm tình giỏi hơn anh” nhưng anh chồng lành vẫn không thèm chấp. Cho rằng chồng không muốn giải thoát cho mình, cô vợ tức tối đã lớn tiếng xúc phạm, sỉ nhục chồng thậm tệ. Trong cơn cùng quẫn, uất ức, lưỡi dao oan nghiệt trên tay người chồng vốn “lành như đất” đã vung lên…
Từ yêu đến cưới: từ ảo đến thực!
Bị cáo Nguyễn Phi Cường (SN 1984) trú tại thôn An Bình, xã Phú Lão, huyện Lạc Thủy, tỉnh Hòa Bình quen và yêu chị Trịnh Thị Kim Huệ (SN 1989, nạn nhân vụ án) từ năm 2007. Hai người đều là mối tình đầu của nhau, tình yêu đến với họ giản dị nhưng không kém phần lãng mạn. Cường thường đến nhà Huệ làm giúp, khi thì trồng ngô, lúc thì làm cỏ lúa, bóc lá mía. Ban ngày mướt mải “làm không công” giúp gia đình người yêu, tối đến Cường mới được cùng Huệ ra bờ sông tâm sự. Tình yêu của đôi trẻ được gia đình Huệ ủng hộ nhưng lại gặp phải sự phản đối của bố mẹ Cường vì cho rằng về ngoại hình Huệ thua xa con trai họ. Thấy thế, cha mẹ Huệ tự ái cũng không đồng ý gả con cho kẻ chẳng có nghề ngỗng gì. Quá yêu nhau, đôi trẻ quyết định “ăn cơm trước kẻng” để đặt gia đình hai bên vào sự đã rồi. Khi người yêu mang bầu đến tháng thứ tư siêu âm là con trai, Cường đã thuyết phục được cha mẹ làm lễ cưới hỏi đón Huệ vể làm vợ.
Từ tình yêu đến hôn nhân cũng giống như từ thế giới ảo sang cuộc đời thực. Đôi vợ chồng trẻ không chút vốn liếng, lấy nhau được vài tháng thì sinh con, gia đình đôi bên đều nghèo không đỡ đần được về kinh tế nên gánh nặng cơm áo gạo tiền và nhiều mối lo khác khiến tình cảm họ sứt mẻ. Một mình Cường đi làm không nuôi nổi gia đình ba miệng ăn với đứa con ốm đau, quấy khóc triền miên. Hai vợ chồng trẻ người non dạ, ít va chạm và tự ái cao nên khi mâu thuẫn thì không ai chịu nhường ai. Thời gian đầu vợ chồng Cường cứ giận nhau là ngủ riêng, sau đó Huệ ôm con bỏ về ở nhà bố mẹ đẻ sống, Cường cũng bỏ đi thuê nhà ở riêng chỗ khác, không còn quan tâm đến nhau nữa.
Một thời gian sau, Huệ quyết định gửi con cho cha mẹ đẻ chăm sóc giúp để theo người quen xuống Hà Nội làm thuê mà không cần quan tâm đến ý kiến của chồng. Người vợ trẻ cho rằng từ ngày sống ly thân, chồng mình cũng chẳng có trách nhiệm đỡ đần, chia sẻ trách nhiệm nuôi con nên việc mình đi kiếm tiền nuôi con là chính đáng, không cần phải “xin phép” ai hết. Cường biết chuyện ban đầu cũng giận vợ, nhưng rồi bình tĩnh nghĩ lại thấy mình cũng có lỗi vì không tròn trách nhiệm với vợ con nên dẹp bỏ tự ái để thuyết phục vợ về quê làm ăn, tuy không dư giả nhưng cũng đủ sống, có vợ có chồng. Vậy mà Huệ không đồng ý, vẫn một mực làm theo ý mình. Từ ngày xuống Hà Nội làm thuê, Huệ ăn diện và xinh đẹp ra, đúng là “gái một con trông mòn con mắt”. Có đồng tiền, Huệ cũng cư xử khác, cô tỏ ra coi thường chồng cù lần, không làm ra tiền. Mâu thuẫn vợ chồng họ càng ngày càng lên đến đỉnh điểm.
Sáu năm yêu thương, một ngày đoạn nghĩa
Ngày 23/10/2013, Cường nhận được điện thoại của vợ thông báo con trai ốm, bảo Cường đưa con đi khám vì Huệ ỏ dưới Hà Nội chưa kịp về. Thương con, Cường đang làm thuê vội phóng xe một mạch về nhà bố vợ xem bệnh tình của con thế nào. Tối đó Huệ cũng về quê. Sau khi ăn cơm, hai vợ chồng Cường cùng con trai đi ngủ. Cường hí hửng tưởng rằng vợ chồng sẽ làm lành, bù đắp những ngày xa cách, giận hờn. Trái với thiện chí của chồng, Huệ vẫn lạnh lùng nói rằng vợ chồng không thể hợp nhau được nữa và đề nghị Cường viết đơn ly hôn. Hai bên lời qua tiếng lại, để trêu tức chồng, Huệ còn trơ trẽn khoe với Cường: “Hiện giờ em có hai người yêu đấy, cả hai người đều muốn lấy em làm vợ, cả hai người đều làm tình giỏi hơn anh”. Thấy anh chồng lành vẫn bỏ qua sự “khiêu khích” của mình, Huệ bấm điện thoại lên định gọi cho “người yêu” thì Cường gầm lên: “Thằng nào đến đây tao chém chết”. Mặc dù biết vợ nói thế cốt để trêu tức mình nhưng Cường vẫn hậm hực, cay cú; đêm đó hai vợ chồng Cường nằm ngủ bên cạnh nhau như người dưng.
Sáng sớm hôm sau, Cường bảo bố vợ của mình: “Bố cho thằng cò đi ăn sáng để con ở nhà nói chuyện với vợ con một lúc”. Sau đó, Cường đi mua giấy bút về viết đơn ly hôn theo yêu cầu của Huệ. Do thâm tâm không muốn ly hôn nên đầu óc Cường mất tập trung, viết đi viết lại ba lần vẫn không xong nên Cường nói với vợ để chiều viết, bây giờ phải đi làm kẻo muộn. Huệ không đồng ý và muốn chồng mình ở nhà viết đơn ly dị cho xong. Vì chuyện này hai bên lại cãi vã. Trong lúc cãi nhau, Huệ đã lớn tiếng xúc phạm chồng: “Giang hồ tao con chả sợ thì tao sợ gì thằng nông dân Lạc Thủy”, “Mày là thằng đàn ông sống nhục nhã như vậy thì sống làm gì”. Chạm vào lòng tự ái, sỹ diện đàn ông, bị cáo như con hổ say mồi chộp luôn chiếc dao bầu để trên bàn bếp chỉ dao về phía vợ và nói: “Mày chửi tao nữa là tao chém chết”. Thế nhưng, chị Huệ vẫn không ngớt lời thách thức Cường, máu trong người bị cáo sôi lên, bị cáo cầm dao lao tới chém một nhát vào ngực trái của vợ, hai bên giằng co rơi dao xuống đất, Cường nhặt dao lên và tiếp tục chém nhiều nhát vào mặt, cổ, người bạn đời đến khi nạn nhân gục hẳn mới thôi. Gây án xong, bị cáo khép cửa nhà và đi thẳng đến Công an huyện Lạc Thủy để tự thú và khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Nỗi đau của gia đình bị hại.
Tại phiên toà sơ thẩm của TAND tỉnh Hoà Bình xét xử lưu động tại huyện Lạc Thuỷ, rất đông người nhà và hàng xóm của bị cáo và bị hại có mặt, ai nấy đều tiếc nuối cho vợ chồng trẻ. Bị cáo và bị hại đã yêu nhau 3 năm, vượt qua bao nhiêu rào cản để đến với nhau, những tưởng không gì chia cắt họ, vậy mà chung sống được 3 năm thì đoạn nghĩa vợ chồng một cách tai ương. Con trai bị cáo mới được ba tuổi túm áo ông ngoại theo ông đến tòa, ánh mắt thơ ngây của đứa trẻ không biết rằng bố mình đang phạm trọng tội, nó vẫn đến gần bố và nô đùa. Trong ý nghĩ non nớt kia, nó chỉ biết rằng bố mẹ đi làm xa lâu chưa về thăm nó. Xét tình cảnh của cha con bị cáo quá đáng thương, lực lượng cảnh sát dẫn giải đã nhân nhượng cho bị cáo được bế con trai vào lòng. Sau phút lạ lẫm ban đầu, cháu bé sà vào bị cáo ôm riết lấy cha, còn bị cáo thì mắt nhoà lệ mà đôi tay bị còng không sao lau đi được...
Xét thấy bị hại cũng là người có một phần lỗi, và sau khi phạm tội bị cáo đã tự thú, Hội đồng xét xử TAND tỉnh Hoà Bình đã tuyên phạt bị cáo Nguyễn Phi Cường 20 năm tù và phải bồi thường cho gia đình bị hại số tiền 99 triệu đồng.
therealrtz ©VietSN