Người lạ không thích cái cách bán phở ở HN, phải thôi, v́ phở HN không dành cho người lạ... Mỗi khi gió heo may, ngồi ăn bát phở mà bất ngờ bắt gặp mùi thơm của rau mùi, lúc ấy mới thực sự là mùa Đông đă về.
Đấy là năm tôi 11 tuổi hay 12 tuổi th́ phải, v́ được điểm cao thi học ḱ nên tôi được bố thưởng cho ăn phở Th́n Ḷ Đúc, vào quăng thời gian đó ai cũng tin rằng ăn phở như thuốc bổ và nếu không ốm đau th́ phải có dịp đặc biệt lắm mới được ăn, c̣n th́ chỉ có đi qua ngửi, hít hà để mơ ước mà thôi.
Hôm đấy ăn xong một bát rồi, bố hỏi: con ăn được thêm bát nữa không? Thế là tôi ăn hai bát liền, mắt trợn trừng lên, không thở được... Bố chỉ cười, sau này tôi biết rằng với đồng lương dạy học của bố th́ việc tôi ăn hai bát phở là vấn đề lớn trong chi tiêu hàng tháng của gia đ́nh, nhất là vào những năm đó. Phải vài năm sau, có lẽ thế, hiếm khi tôi được ăn phở Th́n, dù ngày nào cũng đi qua đầu phố Ḷ Đúc v́ tôi học ở trường Lê Ngọc Hân, ngay cạnh đấy.
Bố tôi dạy học, lại là thương binh chống Pháp nên sức khỏe không tốt mỗi khi trở trời hay phải suy nghĩ nhiều, những lúc ấy cả nhà chỉ dám mua một bát phở để “bồi dưỡng” riêng ông, một phần nước phở được chắt ra rồi đổ cơm nguội vào, rồi th́ mẹ nhường con, thằng bé tranh thằng lớn... Hôm ấy là mùa đông, buổi sáng tôi được giao xách cặp-lồng đi mua phở cho bố, cửa hàng “mậu dịch quốc doanh” gần cuối phố, đối diện cây đa Nhà ḅ chứ không được phở Th́n, cái gió mùa đông bắc rào rạt, lạnh... Ḷ Đúc đoạn cuối phố vắng lắm. Giá như chỉ đi vào mua luôn rồi đi về th́ không sao, đằng này phải xếp hàng rồi mới đến lượt, buổi sáng mùa đông, đói, lạnh, lại đứng ngay cạnh là những bát phở bưng ra, bưng vào... mà lạ lắm, mùi thơm của rau mùi thêm vào bát phở kèm theo cái lạnh mùa đông khiến cho tôi không nhịn được, tôi đă ăn “một ít” trước khi đem về cho bố, dù lấy tay lau thật kĩ nhưng vẫn không hết được vị mỡ ḅ bám ở miệng... Về đến nhà, như mọi khi, bố lại nói với mẹ: chia ra cho các con ăn đi, bố không ăn hết được đâu... Lúc đấy cái cặp-lồng nhôm méo mó đựng phở đă lạnh đi nhiều.
Hàng phở Th́n đâu như bị khám xét rồi bị xử v́ tội trốn thuế mất một vài tháng hay một năm th́ phải, lúc ấy c̣n bé nên tôi không quan tâm, hàng ngày vẫn đạp xe qua đầu phố thấy những mảnh gỗ xếp thành cánh cửa chỗ bán hàng đóng im ỉm. Đến hết thời bao cấp vài năm, cửa hàng phở “mậu dịch quốc doanh” chênh chếch phía cây đa Nhà ḅ chuyển sang bán cái khác. Hàng phở Th́n lại đông đúc hơn xưa, tiền vẫn cứ đưa trước, phở ăn sau, đỡ nhầm lẫn.
Bố tôi mất lúc tôi 18 tuổi. Từ lúc lấy vợ cho đến bây giờ 43 tuổi, nhà không c̣n ở Ḷ Đúc nữa nhưng tôi vẫn đưa vợ và hai đứa con xuống đó ăn phở Th́n, năm nay đứa lớn 13 tuổi, đứa nhỏ 11 tuổi, cũng trạc tôi hồi ấy nhưng chẳng đứa nào ăn được hai bát phở, có khi chúng c̣n để thừa. Chỉ có cái là cứ mỗi khi tôi hỏi hôm nay đi ăn ǵ con nhỉ, thế nào cũng có một đứa nói đi ăn phở Th́n đi bố, thế là thấy vui vui...
Người lạ không thích cái cách bán phở ở Hà Nội, phải thôi, v́ phở Hà Nội không dành cho người lạ. Mấy chục năm rồi, phở Th́n hết người nọ, người kia trong gia đ́nh thay nhau chan nước, xào thịt mà chẳng cần biết tôi tên ǵ, dù nhẵn mặt, quá lắm th́ cậu bưng bê hỏi bọn trẻ con đâu, rồi nhoẻn miệng cười ra điều có biết nhau... âu cũng là “động viên” v́ có khi tiền taxi c̣n quá mấy lần tiền phở.
Mỗi khi gió heo may, ngồi ăn bát phở mà bất ngờ bắt gặp mùi thơm của rau mùi, lúc ấy mới thực sự là mùa Đông đă về.
Độc giả Bùi Vũ Ngọc Trang
(Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả)
VNN