Cảnh giác với những trò chặt chém du lịch Sầm Sơn
Ở Sầm Sơn, nếu chỉ đến để tắm biển thì quá thường. Theo lời cò Giang, khách đến đây nhiều còn vì tò mò với màn tắm tiên. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết ở Sầm Sơn có bãi tắm tiên. Để mở mang đầu óc cho tôi, Giang gửi lại chiếc xích lô cho một người bạn, sau đó kiếm một “con” xe máy rồi bảo tôi ngồi lên phía sau.
Sầm Sơn đang dần mất đi hình ảnh đẹp trong lòng du khách (Ảnh: Internet)
Từ bãi tắm A, Giang cho xe chạy qua một quả đồi có cái dốc khá cao, theo như Giang thì đây là
dốc Độc Cước. Chạy thêm một đoạn nữa, Giang chở tôi rẽ vào một con đường nhỏ hướng ra biển. Trước mắt tôi, một dải bờ biển nhỏ, hẹp và rất kín đáo hiện ra, đây chính là bãi tắm tiên mà Giang nói.
Phải công nhận rằng, bãi tắm này rất đặc biệt, nó nằm ở một vị trí kín đáo, không phải ai cũng có thể tìm được. Vì đi vào buổi trưa, nên chỉ có lác đác vài người đến tắm. Nhìn những du khách, trên người không một mảnh vải che thân tung tăng nô đùa với sóng biển, tôi thấy lòng mình lặng đi, Sầm Sơn cũng có những nơi như thế này ư?
Giang kéo tôi đến một gốc dừa ngồi nghỉ, vừa phanh ngực chiếc áo cánh ra cho mát Giang vừa nói: “Ở bãi tắm này, người ta thường đến tắm lúc sáng sớm hoặc là chiều tối cho đến đêm. Người đến đây tắm tiên phần lớn là đàn ông, cũng có đàn bà nhưng chủ yếu là gái mại dâm”.
Theo lời Giang kể, những người đến đây thường đi theo đoàn, những đoàn này thường là đoàn du lịch không có phụ nữ đi cùng. Những người này hầu hết là những người trốn vợ, trốn thành phố đi “đổi gió”. Ông nào mà có vợ đi nghỉ mát cùng thì đố dám ho he xuống đây. Theo Giang, cái món tắm tiên này dễ... gây nghiện, lúc đầu nghe lạ lạ sợ sợ, nhưng đến lúc thử rồi thì đảm bảo mê luôn. Có ông khách, vì mê tắm tiên quá nên cuối tuần nào cũng lái xe riêng từ Hà Nội xuống Sầm Sơn để tắm. Quả thật, mê hay không thì tôi không dám chắc, nhưng sợ thì có. Trước mắt tôi là những hình ảnh mà chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể gặp ở nơi đây.
Nghỉ một lúc, Giang nói tiếp: “Đưa khách đi tắm tiên tuy không phải cạnh tranh như đưa khách đi "chơi gái", nhưng thường chỉ kiếm được tiền cước xe đưa đón”. Chỉ tay vào hai cô gái đang vật vờ trên bãi biển, tôi hỏi Giang: “Sao ban ngày mà gái vẫn được theo khách đi tắm tiên như thế kia?” Giang nhìn theo hướng chỉ tay của tôi rồi nhếch mép cười, nói: “Mấy con đó hả? Toàn bọn gái tã, bỏ đi hết rồi. Không nhà hàng nào chịu nhận vì già và có bệnh rồi nên mới phải lang bạt đi kiếm khách tự do ở bãi biển.
Bọn này lắm thủ đoạn lắm, khi chào mời khách chúng nó chỉ chào mời giá tàu nhanh khoảng 50 -70 nghìn, qua đêm chỉ 100 – 200 nghin thôi. Nhưng nếu khách mà không cảnh giác thì sáng hôm sau ngủ dậy hoặc lúc hành sự xong thế nào cũng mất một số thứ như: Tiền, điện thoại... Bọn này cũng còn có một chiêu nữa, chúng nó móc ngoặc với một thằng bảo kê, rồi khi đang hành sự với khách thì thằng đó xông vào đánh khách vì tội... dám ngủ cùng vợ nó, rồi sau đó nó trấn lột hết tiền bạc, tư trang của khách”.
Tôi rụt vai, tỏ vẻ không tin. Giang nhìn tôi cười, rồi nói nhái theo một câu quảng cáo trên ti vi đã được Giang cải biên đi: “Không tin à? Chơi thử xem”.
Như để chứng minh cho cái sự đa dạng của du lịch biển Sầm Sơn, và sớm đưa tôi thích nghi ngay với nghề, ngay tối hôm ấy, sau khi cơm nước xong, Giang nhấp chén nước chè rồi nháy mắt với tôi: “Để kết thúc khoá học dẫn gái siêu tốc này, tối nay tớ sẽ đưa cậu tham gia một dịch vụ rất đặc biệt ở Sầm Sơn, đó là tắm ôm”.
Nghe thấy thế, tôi giật thót người, chợt toát mồ hôi mà nghĩ, chẳng nhẽ mại dâm ở đây biến trướng đến mức này sao? Giấu đi cái cảm giác tê tái, tôi thắc mắc: “Tắm ôm là sao? Nó có giống bia ôm hay karaoke ôm không?” Giang nhìn tôi cười cười rồi nói: “Cậu thông minh phết, nó cũng gần như vậy, thay vì vừa hát vừa ôm hay vừa uống bia vừa ôm thì ở đây vừa tắm vừa ôm”.
Uống hết chén nước, Giang giục tôi nhanh chóng lấy xe xích lô để đi làm. Cả hai đang đạp xe chậm chậm trên bờ biển, nhác thấy hai vị khách trung tuổi đang ngồi tại một quán nước trên vỉa hè, Giang nhanh chóng đỗ xịch trước mặt khách và lên tiếng hỏi: “Anh trai đi tắm biển giải sầu một chút, biển Sầm Sơn hôm nay có chương trình đặc biệt, giá hạ bất ngờ, lên xe đi em chở khuyến mãi”.
Thấy khách có vẻ tần ngần và không hiểu, Giang tiếp tục lên giọng gạ gẫm: “Anh trai khoái tắm tiên thì em chở đến bãi tắm tiên. Qua dốc Độc Cước, tha hồ vùng vẫy, mặc sức nô đùa. Sợ xa, sợ tối thì tắm ôm, ngay bãi trước mặt". Thấy có vẻ chưa thuyết phục, Giang bồi tiếp: “Gái tắm "ôm" chỉ thua những cô chân dài, người mẫu. Tuổi chỉ trên dưới hai mươi, phần lớn là gái quê làm nghề cải thiện”. Nhảy xuống khỏi chiếc xích lô, Giang kéo chiếc ghế nhựa ngồi xuống gần khách rồi nói tiếp: “Giá đặc biệt rất rẻ ạ, một trăm nghìn đồng một giờ cho gái tắm cùng. Hai giờ, thì trăm rưỡi. Muốn thưởng thức nửa giờ thì tính sáu chục nghìn”.
Thấy khách xiêu lòng, Giang ra hiệu đi theo mình, chân dẫm xệu xạo trên cát rồi dừng lại ở quán trà đá bày trên những chiếc ghế nhựa lùn. "Bà bán nước này là hoa tiêu đấy", Giang nói. Không cần đợi lâu sau cú điện thoại bấm nhoay nhoáy trên tay bà chủ, một cô gái nhí nhảnh trong bộ áo tắm hai dây liền mảnh, gương mặt chưa nhìn rõ, nhưng cái giọng à ơi, đậm chất Thanh Hoá như hút hồn khách cùng đôi bàn tay mềm mại chìa ra kéo tay khách: "Anh đi tắm với em. Biển đêm nay lặng...".
Đi theo phía sau cô gái và khách, Giang quay sang tôi cười và nói nhỏ: “Cái câu nói này là câu nói cửa mồm của mấy đứa này đó, biển có động dữ dội thì nó cũng nói là biển lặng”. Dẫn tôi đi ra biển, vừa đi Giang vừa kể rằng đêm trời mát như thế này chỉ tắm một tiếng đồng hồ là đủ. Lâu lâu đã có ông bị cảm, xoa dầu cạo gió ủ ấm mãi mới thoát hiểm. Ngâm nước vài chục phút lại dắt nhau lên bờ, mười nghìn một cái ghế bố rộng rãi hai người ngồi tâm sự. Ai không biết bơi thì thuê phao lốp ôtô, thả nổi trên mặt nước, hai người cứ đứng ở bên trong mà tắm...
Chúng tôi ra đến mép nước, trước mắt tôi trong biển vắng oàm oạp sóng vỗ, từng đôi, thậm chí từng nhóm, cứ một đàn ông, một đàn bà cầm tay nhau cười rúc rích. Tôi đứng lặng đi, nhìn về phía những con người kia rồi thở dài nghĩ: “Có cầu thì ắt có cung”. Họ khỏa nước bước sâu dần ra biển quánh đặc bầu trời đêm. Tiếng la lối, tiếng cười đùa, tiếng ho khụ khụ của kẻ bị sặc nước và những lời lả lơi tán tỉnh của các cô gái, cả lời than: “Em lạnh quá anh ơi!”, “Anh ôm em chặt vào, kẻo em bị sóng cuốn trôi bây giờ” hay “Ôm nhẹ thôi anh, em ngạt thở”...
Tôi chợt thấy đâu đó man mác một nỗi buồn.
Đi xích lô 5 km phải trả 1,3 triệu đồng
Chở 3 mẹ con người Australia từ lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh đến phố Hàng Trống (Hà Nội), người lái xích lô đòi đủ 1,3 triệu đồng. Sáng 24/4, tài xế này đã bị mời về trụ sở công an phường làm việc.
Trưa 23/4, bà Ilona Schultz, quốc tịch Australia cùng hai con nhỏ tới lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh để tham quan. Khoảng 11h, được một lái xích lô mời chào, bà Ilona đã đồng ý và hỏi giá cho chặng đường đến nhà múa rối nước ở phố Đinh Tiên Hoàng. Lái xe xích lô đồng ý chở với giá 70.000 đồng. Sau khi rời lăng, tài xế xích lô không đi thẳng về nhà múa rối nước mà vòng qua đường Thanh Niên, thả 3 mẹ con bà Ilona giữa phố Hàng Trống và yêu cầu trả tiền.
|
Tài xế xích lô được cho là đã "chặt chém" khách du lịch nước ngoài. |
"Tôi rút ra tờ 200.000 đồng, anh ta lắc đầu. Sau đó đưa thêm 3 tờ tương tự và một tờ 500.000 đồng, anh ta mới chịu", bà Ilona nói và giải thích do thấy xích lô gắn biển của công ty và lại đi cùng hai con nhỏ, sợ bị gây khó dễ nên mới đưa tiền rồi đi bộ về nhà múa rối nước.
Vị khách nước ngoài cho biết đây là lần đầu tiên bị bắt chẹt. Những lần trước khi đi taxi, xích lô, tài xế đều rất thân thiện, hướng dẫn tận tình và lấy giá hợp lý.
"Thông thường với những chặng đường như vậy chỉ đến vài trăm nghìn, tuy nhiên lần này vì đạp xe trong buổi trưa nắng rất mệt nên tôi đã đòi khách số tiền như vậy", anh Chiêu giải thích và hứa sẽ trả lại tiền cho khách. Còn công an phường Điện Biên cho biết, đang chờ nạn nhân trình báo để điều tra vụ việc.