Có luật để việc xây dựng thủ đô Hà Nội được chính tắc. Nhưng sự chính tắc chỉ chính đáng khi người thi hành luật luôn v́ lợi ích của thành phố, quyền lợi của nhân dân mà làm. Khi nghe tin Luật Thủ đô được thông qua ở Quốc hội tôi nghĩ ngay đến Công viên Thống Nhất đang “nóng” ở Hà Nội.
Đó là v́ đầu tháng 11-2012, UBND TP Hà Nội đă chấp thuận dự án băi đỗ xe ngầm kết hợp nổi với tổng diện tích gần 2.400 m
2 trong công viên lớn nhất, có ư nghĩa chính trị và văn hóa nhất thủ đô này.
Dư luận lo ngại v́ thực hiện dự án này nghĩa là thu hẹp diện tích của một công viên lớn nhất thủ đô, mà như thế nghĩa là cắt bớt khoảng không gian môi trường dành cho sự nghỉ ngơi, vui chơi của người dân, mà như thế nghĩa là giải quyết việc trước mắt (t́nh trạng ùn tắc giao thông) nhưng lại ảnh hưởng lợi ích lâu dài.

Công viên này ban đầu gọi là “vườn hoa” và được mang tên Thống Nhất v́ nó được xây dựng trong thời kỳ cả nước đang kháng chiến chống Mỹ để thống nhất đất nước, với công sức lao động của người dân Hà Nội và những người con miền Nam trên đất Bắc bắt đầu từ năm 1958 khi cải tạo hồ Bảy Mẫu và hồ Ba Mẫu. Năm 1960, vườn hoa được h́nh thành.
Ngoài phần diện tích mặt nước; hiện tại diện tích Công viên Thống Nhất gồm 33 ha mặt đất nhưng Công ty Công viên Cây xanh chỉ quản lư 24 ha, c̣n 9 ha là các loại đất khác. Chiều dài hàng rào sắt xung quanh chỉ c̣n 1.900 m, trong khi chu vi thực tế là 3.100 m, tức là có đến 1.200 m tường rào bị các công tŕnh xây dựng của đủ các thể loại cơ quan, công ty và nhà cửa của dân cố t́nh che khuất. Tên gọi “Thống Nhất” cho công viên được giữ đến năm 1980 th́ đổi thành “Công viên Lênin” v́ chắc người ta nghĩ đất nước đă thống nhất th́ phải đổi tên. Nhưng đến năm 2003 công viên lại được lấy lại tên Thống Nhất, c̣n tên Lênin th́ chuyển về cho vườn hoa Chi Lăng ở đường Điện Biên Phủ.
Lướt qua lịch sử một chút vậy để thấy Công viên Thống Nhất tự nó là một công tŕnh văn hóa tinh thần lớn và thực sự nó đă là một địa điểm văn hóa lớn của nhân dân thủ đô và nhân dân cả nước mỗi khi về thủ đô. Hơn nửa thế kỷ qua, nhiều thế hệ người Hà Nội đă lớn lên trong không khí cảnh quan môi trường của công viên này.
Mấy tiếng “Công viên Thống Nhất” đă ghi đậm dấu ấn kỷ niệm trong kư ức nhiều người sống ở Hà Nội, đến với Hà Nội. Hiện nay, khi mà không gian đô thị ngày càng chật chội, bức bối th́ khoảng trời nước cây xanh rộng răi của Công viên Thống Nhất càng trở nên quư giá và thiết thân đối với người dân thủ đô. Việc cần làm là chỉnh trang công viên cho thêm đẹp, thêm xanh, loại bỏ những hàng quán bu bám xung quanh nó làm nhếch nhác cảnh quan, dẹp trừ những hành vi càn quấy tiêu cực trong nó, để Công viên Thống Nhât thật sự là nơi chốn thư giăn, nghỉ ngơi, vui chơi, hoạt động văn hóa của mọi người dân.
Dịp đại lễ ngàn năm thành phố quyết định chi gần 65 tỉ đồng để chỉnh trang 10,5 ha công viên là theo hướng đó và cần tiếp tục làm như vậy nữa. Hăy giữ ǵn và tôn tạo nó thay v́ cắt đất, thu hẹp không gian của nó. Nh́n ra nước ngoài, thử tưởng tượng nếu như vườn Luxemburg (Paris) hay vườn Thượng Uyển (Tokyo) cũng bị lấy đất làm băi đậu xe th́ sẽ ra sao với thủ đô Pháp và Nhật Bản.
Quyết định của UBND TP Hà Nội nói dự án sẽ “đáp ứng nhu cầu để ô tô của nhân dân trong khu vực; đảm bảo trật tự an toàn giao thông, góp phần giải quyết t́nh trạng ùn tắc, đỗ xe lấn chiếm ḷng đường vỉa hè; hoàn thiện mạng lưới giao thông tĩnh trên địa bàn thành phố”. Tôi hoài nghi điều này khi mà thành phố không có một quy hoạch tổng thể về đô thị trong đó xây dựng và giao thông là hai vấn đề căn bản phải được nh́n xa trông rộng để có hướng giải quyết lâu dài, bền vững. Thời gian qua việc nạo vét ḷng hồ, kè bờ hồ trong công viên là được.
Hăy giữ cho Công viên Thống Nhất được thống nhất, đừng bị chia năm xẻ bảy cho các toan tính dự án khác nhau làm thiệt hại cho dân. Luật Thủ đô đă được Quốc hội thông qua không biết có những điều khoản về quản lư không gian đô thị không, hay luật đă ra mà những sự tùy tiện, lạm dụng vẫn c̣n.
PHẠM XUÂN NGUYÊN/Pháp luật TPHCM