Thành lập năm 1930, đảng Cộng sản Việt Nam tự nhận là đảng của giai cấp công nhân VN, lúc đó họ cho rằng chỉ có giai cấp công nhân là giai cấp có tính cách mạng nhất, c̣n nông dân th́ chưa đủ cách mạng, và các giai cấp khác th́ là “phản cách mạng” hoặc gần như vậy. Rồi sau này đảng mới thêm giai cấp nông dân vào hàng ngũ của ḿnh, để được coi là đại diện cho một nhà nước chuyên làm nông nghiệp.
Nhưng đến ngày hôm nay th́ đố ai t́m thấy ông công nhân hay bà nông dân nào trong đội ngũ lănh đạo của đảng nữa. Theo quy tŕnh cán bộ th́ tất cả những người nào chân lấm tay bùn, hàng ngày làm việc trong các nhà máy hoặc trên các cánh đồng, rừng núi, trên sông trên biển… đều không bao giờ có thể trở thành Ủy viên Trung ương đảng, tức bộ máy lănh đạo của đảng. V́ các Ủy viên Trung ương đảng đă được cơ cấu từ bên dưới, ngay trước khi họp Đại hội đảng toàn quốc (để bầu bán), tức là họ phải là lănh đạo cao nhất, hoặc ít ra th́ nh́, của các tỉnh thành, các Bộ ngành. Khi ra đại hội th́ việc bầu bán thật sự dân chủ là hoàn toàn không có, chỉ là “diễn” mà thôi.
Chuyện cô công nhân Nhà máy Dệt Nam Định Cù Thị Hậu, sau khi được nhiều bài báo “ca ngợi” về thành tích cùng lúc làm việc với nhiều máy dệt, đă được cơ cấu đưa lên rồi trờ thành Ủy viên Trung ương đảng là chuyện của quá khứ 40 năm trước. Ngày nay đố bạn nào dưới 40 tuổi biết về xuất thân của bà Hậu này ra sao. Tuy bây giờ nhiều người nói đến việc bộ máy báo chí tuyên truyền ngày xưa đă làm quá mức về việc tâng bốc cô công nhân Cù Thị Hậu, cũng như với một số người khác, nhưng ít ra th́ khi đó đảng c̣n có cớ để nói về “bản chất giai cấp công nhân của đảng”.
Bây giờ, nếu muốn trở thành lănh đạo đảng toàn quốc (Ủy viên Trung ương Đảng) hay lănh đạo của địa phương, của ban ngành, bắt buộc phải là người của “giai cấp Tiền” hoặc “giai cấp Con Cháu”. Chục năm trước đây, khi nổ ra vụ PMU 18, đă có một số cán bộ cao cấp của đảng chính thức nêu ra việc Thứ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Việt Tiến chạy “triệu đô” để có thể trở thành Ủy viên Trung ương Đảng. Khi đó là một con số kinh hoàng, nhưng giờ th́ con số đó đă là “Xưa như Diễm”.
Để có được chân làm việc trong một số cơ quan b́nh thường, giá tiền phải “chung chi cho sếp” phải là hàng chục hàng trăm triệu, những cơ quan béo bở như Ngân hàng, Hải quan, Thuế, CSGT… th́ phải gấp nhiều lần, nhưng mới chỉ là vào biên chế làm công chức thôi nhé. C̣n khi đă vào đó, muốn đi lên làm cán bộ lănh đạo th́ tiền tỷ c̣n quá nhẹ, bởi v́ lănh đạo chính là “sếp” để các nhân viên phải “chung chi”.
Chức vụ cấp Cục, Huyện th́ có giá hàng vài trăm ngàn đô, c̣n quan Bộ, quan Tỉnh th́ triệu đô chưa thấm tháp, v́ phải rải tiền ở hàng trăm cửa, gồm các lănh đạo cao hơn và cả hàng trăm cán bộ chuyên viên các cấp. C̣n khi đă có cửa vào Ủy viên Trung ương đảng, th́ vài triệu đô là điều cần thiết bắt buộc phải có trong tay, nếu không muốn “chết tại cửa Thiên Đàng”.
Ngoài chuyện phải có tiền th́ thân thế cũng đóng góp phần không nhỏ. Các ông bố bà mẹ, khi đă trở thành lănh đạo của đảng, th́ bao giờ cũng t́m cách chuẩn bị cho con cháu của ḿnh đi theo con đường đó, con đường mà họ nắm rất rơ. Từ vài thập kỷ nay rồi, không có và sẽ không bao giờ có một anh công nhân, một chị nông dân b́nh thường, dù xuất chúng đến mấy, lại bỗng nhiên được bầu bán vào hàng ngũ lănh đạo đảng.
Do đó, đảng Cộng sản VN hôm nay không thể gọi là đảng của giai cấp công nhân hay nông dân được nữa. Vậy th́ đảng là của ai?
Tôi th́ gọi đảng CS VN hiện nay theo cách của Nam Cao, đó là “đảng của bố con chúng nó”.
Chỉ nói về vài năm nay thôi, đảng là của ông Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh, người đă cố t́nh t́m mọi cách bất chấp quy tŕnh để đưa con trai Nông Quốc Tuấn vào chức Bí thư tỉnh Bắc Giang rồi thành Ủy viên trung ương Đảng.
Đảng là của ông Ủy viên Bộ Chính trị Lê Đức Anh, đă đưa con trai Lê Thanh Hà vào chức Phó Chủ tịch Tp HCM.
Đảng là của ông Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Văn Chi, đă đưa con trai 35 tuổi đời, 7 năm tuổi Đảng vào Ủy viên trung ương Đảng và làm Phó chủ tịch Tp Đà Nẵng.
Đảng là của ông Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Tấn Dũng, đă đưa con trai Nguyễn Thanh Nghị 36 tuổi vào Ủy viên trung ương Đảng và làm Thứ trưởng Bộ Xây dựng.
Đảng là của ông Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Tấn Dũng, đưa con gái Nguyễn Thanh Phượng 30 tuổi lên nắm Ngân hàng Bản Việt, điều hành tài sản hàng chục hàng trăm ngàn tỷ đồng.
Đảng là của ông Ủy viên Bộ Chính trị Tô Huy Rứa, đă đưa cô con gái Tô Linh Hương mới 24 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Báo chí, lên làm Lănh đạo của một Cty xây dựng có hàng ngàn công nhân, nếu trót lọt, chục năm sau cô này sẽ là đại diện giai cấp công nhân trong hàng ngũ lănh đạo đảng, dù không hề sử dụng các dụng cụ xây dựng một lần nào.
Đảng là của ông UVTW Đinh La Thăng, dùng núi tiền của Petro Vietnam để mua được chức Bộ trưởng GTVT, nhưng vừa vào ghế chưa được năm đă gây ra biết bao tai tiếng.
Đảng là của ông UVTW Nguyễn Văn B́nh, cũng dùng núi tiền nhưng là của các đại gia Ngân hàng để mua được chức Thống đốc NHNN, cũng chưa được năm đă kịp gây ra thảm họa kinh tế cho đất nước và kịp chui vào Danh sách 10 Thống đốc “kém nhất thế giới”
Đảng là của ông Bí thư Tỉnh ủy Nông Quốc Tuấn và bố ông ta là Nông Đức Mạnh, khi ra tay cứu con trai-cháu trai Nông Đức Hải thoát khỏi vụ án “giết người trên xe Lexus” v́ Hải chính là người t́nh của kẻ sát nhân.
Đảng là của ông…, các bạn tha hồ bổ sung, v́ “Bố Con chúng nó” hiện tại có nhiều lắm, khó có người nào có thể tự hào là nhớ hết tên” Bố Con chúng nó” được.
Các đồng chí Công an mạng, nếu đọc bài này khi đang phải làm nhiệm vụ, th́ cũng có thể thấy rơ rằng, cái “Đảng mà các đông chí đang bảo vệ hết ḿnh” thực ra chỉ là bảo vệ “Bố Con chúng nó” mà thôi, trừ đồng chí nào có rất nhiều tiền để được trở thành lănh đạo đảng và gia nhập vào giai cấp “Bố Con chúng ḿnh”.
© Người Yêu Nước
Nguồn: DLB