Ngày 20/8/2012 vừa qua, tại Hội nghị Toàn quốc về Đổi mới Công tác Cán bộ diễn ra ở Tp HCM, TBT Nguyễn Phú Trọng đă phát biểu chỉ đạo:
…Phải xây dựng quy hoạch cán bộ. Nhưng mà chỉ xin nhấn với các đồng chí là đường lối nào th́ cán bộ ấy. Đường lối cán bộ phải phục vụ cho đường lối chính trị, phải đáp ứng yêu cầu thực hiện nhiệm vụ của đường lối chính trị. Trước hết dùng cán bộ phải dùng cán bộ nào? Có theo đường lối chính trị, có theo quan điểm đường lối hay không, hay là cứ nói trái, làm trái? Anh đă thông qua cương lĩnh, thông qua đường lối này rồi mà anh cứ nói khác, làm khác thế mà dùng anh vào đây th́ nguy hiểm vô cùng, nhất là ở cấp cao. Đây là vấn đề cực kỳ hệ trọng, phải rất tỉnh táo. Nếu lựa chọn sai, bố trí sai th́ thưa các đồng chí, “sai một ly đi một dặm đấy”!
Kể từ đầu nhiệm kỳ BCHTW Đảng khoá XI (2011 – 2016) đến nay, ông Nguyễn Phú Trọng đă nhiều lần đưa Cương lĩnh của Đảng, “lá bùa hộ mạng” cho sự nghiệp chính trị của ḿnh, ra hù doạ thiên hạ theo kiểu như thế. Với học hàm học vị GS-TS như một trí thức chính hiệu, hẳn nhiên ông thừa hiểu rằng nhận thức là cả một quá tŕnh, những ǵ hôm qua c̣n được coi là chân lư th́ hôm nay lại có thể không c̣n đúng nữa; ngược lại, những ǵ mà hôm nay c̣n bị coi là sai trái, lố bịch th́ ngày mai lại có thể trở thành chân lư, được tung hô. Triết gia chính trị và nhà kinh tế học người Anh John Stuart Mill (1806-1873), nhà tư tưởng hàng đầu về tự do ở thế kỷ 19, đă viết trong tác phẩm bất hủ Bàn về tự do (On Liberty): “Tư tưởng thời đại giờ đây không c̣n là một cái ǵ đó ‘bất khả sai lầm’ so với ư kiến cá nhân nữa – mỗi thời đại đều có nhiều quan điểm mà những thời đại sau lại nh́n nhận không chỉ là sai lầm mà c̣n ngớ ngẩn; chắc chắn là nhiều quan điểm hiện đang phổ biến sẽ bị những thời đại sau bác bỏ, tương tự như nhiều quan điểm từng phổ biến th́ nay đang bị bác bỏ.”
Giữa lúc Việt Nam đang đứng trước bao thử thách cam go cả bên trong lẫn bên ngoài, cả chính trị – kinh tế – xă hội lẫn an ninh – quốc pḥng, trong bối cảnh t́nh h́nh khu vực và thế giới biến động nhanh chóng và khó lường, đất nước thực sự cần những con người dám nghĩ, dám làm chứ không phải những cái máy chỉ biết nhất nhất làm theo “cương lĩnh” hay “đường lối”. Thử hỏi, kể từ khi ra đời năm 1930 cho đến nay, Đảng CSVN đă bao lần phạm phải sai lầm do nhận thức ấu trĩ, duy ư chí và lệch lạc của nó, để rồi bắt cả dân tộc phải trả giá đắt (như cuộc “cải cách ruộng đất” ở miền Bắc từ năm 1953-1956 hay cuộc “cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh” ở miền Bắc sau năm 1954 và ở miền Nam sau năm 1975)? Nếu mọi “cương lĩnh”, “đường lối” của Đảng đều sáng suốt và đúng đắn th́ tại sao Đảng lại phải tiến hành “đổi mới” từ Đại hội VI năm 1986 trong bối cảnh đất nước lâm vào khủng khoảng kinh tế – xă hội trầm trọng; và nếu không có những người “cứ nói trái, làm trái” ở cả miễn Bắc lẫn miền Nam trong những năm đầu thập niên 1980 như lời hù doạ trên đây của ngài TBT th́ liệu có cái gọi là “đổi mới” ấy hay không? Trước kia, Đảng từng hô hào “Trí-phú-địa-hào/Đào tận gốc, trốc tận rễ”, coi giới tư sản như “kẻ thù không đội trời chung”, nay lại sẵn sàng đưa các ông chủ vào đứng trong hàng ngũ của ḿnh. Đấy chẳng phải là sự thay đổi hoàn toàn về nhận thức hay sao?
Thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lư. Liệu ai dám khẳng định “Cương lĩnh 2011” của Đảng là tuyệt đối đúng đắn, và nó sẽ không phải sửa đổi, bổ sung hay thậm chí bị nhân dân vứt vào sọt rác, nhất là khi mà ngay cả bản thân ngài TBT, người một thời từng đứng đầu cái gọi là “Hội đồng Lư luận Trung ương”, vẫn c̣n chưa mường tượng ra nổi h́nh hài của “chủ nghĩa cộng sản”, hay thậm chí “chủ nghĩa xă hội”, ở Việt Nam trong tương lai sẽ như thế nào? Những ai dám “nói khác, làm khác” với “cương lĩnh” và “đường lối” của Đảng th́ bị ngài TBT coi là “nguy hiểm vô cùng”, vậy họ gây “nguy hiểm” cho ai, cho Đảng CSVN, cho đất nước này, hay cho cái ghế của ông? Liệu họ có “nguy hiểm” như những người từng mạnh dạn “xé rào” vào đầu thập niên 1980 hay không? Hay họ “nguy hiểm” như vô số đảng viên vẫn âm thầm làm kinh tế tư nhân suốt một thời gian dài cho đến khi Đảng “ngộ” ra và chính thức “cho phép” đảng viên được làm kinh tế tư nhân tại Đại hội X của Đảng năm 2006?
Nhân đây, thiết tưởng cũng cần nhắc lại một câu chuyện đầy ư vị. Ấy là vào năm 1945, khi quân Tưởng đă kéo vào dày đặc ở miền Bắc và quân Pháp bắt đầu đánh phá ở miền Nam, ông Tố Hữu có dịp gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh và nêu câu hỏi:
- Thưa Cụ, một bên th́ Tây, một bên th́ Tàu, bên nào đáng lo hơn?
- Tây cũng không đáng sợ, Tàu cũng không đáng sợ… Đáng sợ nhất là các chú!”
Và như lịch sử hiện đại của Việt Nam đă cho chúng ta thấy, một khi những người chịu trách nhiệm lớn lao trước Tổ quốc và nhân dân mà lại đặt quyền lợi của cá nhân, của phe nhóm, hay của một đảng phái, lên trên lợi ích dân tộc th́ quả là c̣n “ĐÁNG SỢ” hơn cả Tây lẫn Tàu và “NGUY HIỂM VÔ CÙNG” cho đất nước./.
Lê Anh Hùng gửi đăng
Nguồn danchimviet