Bánh được làm sẵn, để lộ thiên hứng bụi, chảo dầu chiên đen kịt, bát đĩa để cách nước cống chỉ vài cm…Nh́n thấy cảnh này, không ít tín đồ của bánh tôm hồ Tây phải kinh hăi.
Trước đây, tại Hà Nội, hầu hết các hồ đều có bánh tôm, nhưng riêng bánh tôm hồ Tây là đặc biệt và nổi tiếng hơn cả. Bởi vậy, dần dần, bánh tôm hồ Tây được xem là đặc sản của Hà Nội.
Tuy nhiên, hiện nay, nhiều cửa hàng nhỏ, lẻ gắn thương hiệu “bánh tôm hồ Tây” mọc lên nhan nhản, nhưng v́ ham lợi nhuận, những cửa hàng này luôn xem nhẹ khâu an toàn thực phẩm, bất chấp những ảnh hưởng tới sức khỏe người tiêu dùng.
Tại một số cửa hàng, nếu được tận mắt chứng kiến khung cảnh “hậu trường” của món bánh tôm, chắc chắn không ít người phải kinh hăi.
Dọc tuyến đường dẫn vào Phủ Tây Hồ ngay bên bờ hồ Tây, Hà Nội, những cửa hàng bánh tôm mọc lên san sát, cửa hàng nào cũng có những ḍng giới thiệu lớn: “Đặc sản bánh tôm Hồ Tây”. Trong vai một thực khách muốn thưởng thức món bánh đặc sản Hà Thành, tôi tạt vào một quán ăn chỉ cách phủ Tây Hồ vài bước chân.
Đập vào mắt là một mâm bánh tôm cỡ lớn đặt ngay cạnh lối ra vào quán. Những chiếc bánh tôm vàng ươm được xếp lần lượt trên một chậu nhôm không hề có dụng cụ che đậy, để “lộ thiên” sát mép đường đi mặc cho hàng đoàn xe máy đi qua, xung quanh, vài chú ruồi vo ve thưởng thức. Nh́n kỹ trên mâm bánh tôm c̣n có sợi tóc không rơ của v́ sao được cuốn quanh con tôm màu đỏ gạch.
Sau khi khách gọi một đĩa bánh tôm suất 2 người ăn (6 chiếc, giá 14.000 đồng/chiếc), bà chủ quán tầm ngoài 50 tuổi hồn nhiên dùng tay không bốc những chiếc bánh tôm đang “trưng bày” thả vào chảo dầu để chiên lại. Chảo dầu sâu ḷng, thoạt mới nh́n qua cũng có thể thấy đă khá lâu không được kỳ cọ, dầu dùng để chiên bánh trong ḷng chảo cũng đen kịt.
Khi tôi thắc mắc về việc dùng dầu đă qua sử dụng để chiên bánh có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, bà chủ trấn an: “Cháu cứ yên tâm, dầu này đều là dầu mới, cô chiên mẻ này mới là mẻ thứ 2, vẫn c̣n thơm, ngon chán”(?).
Trong khi đó, vài phút sau, có 4 khách bước vào quán gọi bánh tôm, bà chủ lại hớn hở bốc bánh cho vào chảo dầu đặt sẵn trên bếp mà trước đó đă chiên bánh cho chúng tôi.
Cô T. bán nước chè ngay đối diện cửa hàng này tiết lộ: “Lấy đâu ra dầu mới, dầu đó họ cứ đặt trên bếp cả ngày từ sáng đến tối, chỉ cần khách đến là đặt bánh vào chiên, có khi c̣n được tận dụng ngày này qua ngày khác”.
Cách đó vài mét, một hàng bánh tôm khác cũng “trưng” cả mâm bánh hứng bụi để “hút” khách. Dụng cụ chế biến bánh tôm tại đây không sạch sẽ hơn là bao. Vẫn những chảo dầu đen kịt mà khi bật bếp để chiên lại bánh đă thoang thoảng mùi khét. Dưới nền đất, c̣n có một can dầu đă qua sử dụng được dùng gần hết. Những lọ nhựa lớn để đựng gia vị như đường, hành khô, bột ngọt…dầu mỡ, cáu bẩn bám quanh miệng.
Kinh khủng hơn là khu vực chế biến, cung cấp nguồn nước cho cả quán. Tại đây, bát đĩa bẩn chất đống chỉ cách rănh nước cống vài…cm.
Lạ một điều là tất cả những khâu “hậu trường” của bánh tôm hầu như đều có thể dễ dàng quan sát nhưng thực khách vào thưởng thức vẫn khá đông, nhất là những ngày lễ, ngày nghỉ.
Theo Đất Việt